Chân Chử Thanh Thu bỗng khựng lại, ánh mắt nàng đầu tiên rơi xuống bó hoa trong tay người nọ, đó quả là cúc mới hái, từng cánh hoa trắng như bạch ngọc, vương vài giọt nước trong suốt, nở rộ sạch sẽ mà rực rỡ.
Mà dung nhan thiếu nữ kia lại càng rực rỡ hơn. Ánh nắng xua tan tà khí, rải một lớp vàng óng dưới đáy mắt nàng, nhuộm cả tóc mai thành sắc vàng trong trẻo.
Khiến người ta chỉ cần liếc nhìn thêm một khắc liền dễ đắm say.
Chử Thanh Thu lập tức dời mắt, vội vàng chỉ nhìn hoa, cố ý lờ đi cơn sóng cuộn dâng trong lòng, không dám lại nhìn nữa.
Dòng người tấp nập lướt qua hai người họ. Ninh Phất Y thấy nàng không phản ứng, bèn mở miệng định hỏi, lại nghe một tiếng nói khẽ cất lên: "Đóa hoa này, ngươi xin từ đâu vậy?"
"Xin gì mà xin, ta mua." Ninh Phất Y lắc lắc bó hoa trong tay, hơi hất cằm về phía xa, "Kia, cửa tiệm bên ấy."
Chử Thanh Thu quay đầu nhìn theo, cánh môi vô thức mím lại thật chặt.
"Thường ngày ngươi cũng mua hoa từ hung ti tặng người à?" Chử Thanh Thu tựa hồ cân nhắc ngôn từ nửa ngày, lúc này mới chậm rãi nói.
*Hung ti: là tiệm tang lễ, nơi chuyên buôn bán vật phẩm dùng trong việc mai táng.
Hung ti? Ban đầu Ninh Phất Y còn không tin, nheo mắt nhìn kỹ. Tới khi thấy rõ biển hiệu treo ngoài cửa tiệm, tim nàng bỗng lỡ một nhịp, cảm giác bó hoa trong tay nặng tựa ngàn cân.
Xong rồi, hỏng bét rồi... Vừa nãy vội quá không nhìn kỹ tên tiệm, hơn nữa tiệm này đâu có âm u như mấy nơi hung ti khác, thế mà lại mua nhầm mất rồi.
"Không phải cũng là hoa cả sao, mua chỗ nào thì có sao đâu?" Ninh Phất Y vốn chẳng câu nệ lễ giáo, câu nói đầu tiên là để thuyết phục bản thân. Nói xong, nàng bình thản ung dung đưa bó hoa lên lần nữa, nhét nhét về phía Chử Thanh Thu, "Ngươi không thấy hoa này cũng rất đẹp mắt à?"
Đẹp thì có đẹp, Chử Thanh Thu nhắm mắt lại, cổ tay thoáng động, lại như nhớ đến gì, trầm giọng hỏi: "Sao lại tặng ta?"
"Văn Trúc thấy ngươi tâm trạng không tốt, bảo ta đến dỗ dành." Ninh Phất Y tuyệt không tranh công, chỉ nói thực lòng.
Tựa như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, chân mày Chử Thanh Thu khẽ nhíu lại, quay phắt người sang một bên, giọng nói cũng bỗng trở nên lạnh lùng: "Bản tôn chỉ là mệt mỏi, đâu cần ngươi tự cho là đúng."
Ninh Phất Y khó khăn lắm mới chịu hạ mình đi dỗ nàng, nào ngờ lại bị lạnh nhạt một phen. Cảm giác như mặt nóng áp vào mông lạnh, trong lòng bốc lên một cơn giận khó tả.
"Cũng phải thôi, Thần Tôn tôn quý trên cao, cao cao tại thượng cần chi người như chúng ta đến dỗ dành." Nàng thấp giọng nói, "Thần Tôn đã không cần, thì đúng là đệ tử vô sự sinh sự, làm chướng mắt Thần Tôn rồi."
"Thần Tôn đi thong thả, đệ tử cáo lui." Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy chỗ nào bỏ rác, bèn dứt khoát tránh khỏi Chử Thanh Thu, quay đầu chạy trở lại cửa tiệm nọ, mạnh tay đặt bó hoa xuống trước mặt chưởng quầy: "Lão bản, bó hoa này ta không cần nữa, trả lại đó!"
Chưởng quầy bị nàng làm giật mình, vừa thấy là Ninh Phất Y thì gãi đầu khó xử: "Khách quan, chỗ tiểu đ**m làm ăn nhỏ lẻ, hàng đã bán ra, không hoàn không đổi."
"Tiền ta cũng không cần, ngươi cứ giữ đi." Ninh Phất Y hừ nhẹ, phẩy tay quay người bỏ đi, bước chân đầy tức giận.
Phía bên kia, Chử Thanh Thu nhìn theo bóng lưng thản nhiên của nàng, lửa giận đã bốc đầy trong lòng lại như bị đổ thêm dầu. Hai tay nàng siết chặt, đứng yên tại chỗ, khép mắt nín thở.
Giỏi lắm... Ninh Phất Y đúng là giỏi lắm. Kiếp trước kiếp này đều là kẻ hỗn trướng, nói không được, mắng cũng không được.
"Hỗn trướng." Chử Thanh Thu thấp giọng mắng, rồi tức tối phất tay áo bỏ đi.
"Khách quan đi thong thả." Chưởng quầy hô theo bóng lưng Ninh Phất Y đang khuất xa, kế đó tươi cười rạng rỡ rút ra miếng thủy ngọc hôn lên một cái, vui vẻ nâng bó hoa trong tay, định bụng cắm trở lại kệ.
Chẳng ngờ vừa vươn tay ra thì nghe tiếng có người gõ nhẹ lên khung cửa, hắn vội quay đầu, thấy gương mặt nữ nhân liền sững lại.
Hôm nay Phù Dung trấn có đại tang sự gì chăng? Sao người đến liên tiếp đều phong tư xuất chúng, khí chất trác tuyệt như vậy? Chưởng quầy thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười niềm nở: "Khách quan muốn chọn gì? Thích vòng này hay vòng kia? Trong nhà còn có cả quan tài đấy ạ, Thanh Long mộc đấy, đẹp lắm!"
"Ta không cần quan tài, ta muốn bó hoa kia." Nữ nhân thấp giọng nói, vừa nói vừa từ trong tay áo rút ra mấy mảnh ngọc vụn, đặt lên quầy.
"Khách quan, cái này thì..." Chưởng quầy chỉ vào mấy mảnh ngọc, chần chừ không nói.
"Nàng tiêu xài hoang phí, đầu óc không để làm gì, ngươi tưởng ai cũng như vậy sao?" Nữ nhân cau mày liếc qua, khiến chưởng quầy lập tức vã đầy mồ hôi lạnh, không dám hó hé, cung cung kính kính dâng bó hoa lên.
Nữ nhân nhận lấy, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!