Chương 22: Cúc trắng

Khuôn mặt kia từng hiện diện trước mặt nàng, thậm chí còn lưu lại suốt một quãng thời gian rất dài, chỉ là khi ấy, nàng ấy không mang tên Mạn Nhi, mà gọi là Đỗ Bạch Song.

Thiên sơn chí bảo, vân hạc trong núi, Đỗ Bạch Song.

"Y Y, ngẩn ra đó làm gì!" Một bên đang giao đấu với nam nhân, Liễu Văn Trúc gấp giọng gọi, lúc này Ninh Phất Y mới thoát ra khỏi hồi ức, trở tay kéo thiếu nữ ra sau lưng, hai tay bấm khởi tiên lực, đỡ lấy chín chiếc đuôi hồ ly đang ào đến từ nữ nhân kia.

Đám đuôi ấy thoạt nhìn có vẻ mềm mại xù lông, vậy mà khi va chạm lại chẳng khác gì từng cây thiết chùy có gai, đánh đến mức cổ họng Ninh Phất Y trào vị ngai ngái. Nàng khó khăn chống đỡ một chiêu, đã thấy chín cái đuôi ấy đổi thế công, dường như không đánh chết nàng thì thề không bỏ cuộc.

"Còn tới nữa hả!" Ninh Phất Y mắng một tiếng rồi kéo thiếu nữ lui về phía sau mấy bước, trong lúc nguy cấp liền chạy về phía Chử Thanh Thu.

"Thần Tôn, cứu mạng!" Nàng không biết xấu hổ gào to.

Lời còn chưa dứt, Chử Thanh Thu đã đứng chắn trước người nàng, mấy dải lụa trắng như bạch xà cuốn lấy đám đuôi hồ ly đang nổi loạn, đồng thời quất bay người nữ nhân kia, khiến nàng ta va mạnh vào vách tường.

Nữ nhân lăn xuống đất, cả vạt áo đều đẫm máu.

"Các ngươi không đấu lại bản tôn đâu." Chử Thanh Thu vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặc cho dải lụa trắng chầm chậm rơi xuống như tuyết trời bao phủ, nàng đã khôi phục dung mạo nữ tử, mặt mày thanh lãnh: "Thúc thủ chịu trói đi."

"Phì! Đồ giả nhân giả nghĩa!" Nữ nhân vừa thấy dung mạo thật của nàng, liền hiểu ra mình bị lừa, há miệng mắng xối xả. Nhưng chưa kịp mắng được mấy câu, đã bị dải lụa trắng quấn chặt miệng.

"Còn ngươi." Chử Thanh Thu vừa dứt lời, dải lụa lại bay lên trói chặt nam nhân đang giằng co với Liễu Văn Trúc, cũng ném thẳng hắn lên tường như nữ nhân kia, một tiếng hự vang lên, máu phun ra đợt hai.

Tốc độ nhanh đến mức khiến Ninh Phất Y cũng muốn vỗ tay tán thưởng. Hai người kia ở trong mắt Chử Thanh Thu chẳng khác gì sâu kiến, mà nàng thì từ đầu đến cuối chỉ cầm Bạch Cốt trong tay, chưa từng động thân.

"Nói, vì sao lại bắt người." Chử Thanh Thu hỏi.

Nam nhân không trả lời, chỉ phun một ngụm xuống đất.

"Với hạng người này thì cần chi dài dòng." Ninh Phất Y không nhịn được, bước tới túm lấy cằm hắn, ép ngẩng đầu lên rồi tát cho một trận như mưa, đến khi mặt hắn đỏ bừng, mũi cũng rỉ máu.

"Hoắc lang!" Thấy nam nhân bị đánh, nữ nhân ban nãy liền vùng dậy, chắn trước mặt hắn, liều mình đỡ một quyền của Ninh Phất Y. Ninh Phất Y vội thu tay, nhướng mày nhìn nữ nhân đang che chở cho hắn.

Tưởng đâu là đồng bọn cấu kết với nhau làm việc gian ác, ai ngờ lại là phu thê tình thâm, nàng cười khẩy.

"Các ngươi không nói, thì ắt có người sẽ nói." Ninh Phất Y vịn gối đứng dậy, vung tay một cái, mấy đạo tiên lực liền toả ra mở khoá lồng huyền thiết.

Những người bị giam bên trong phần lớn mình đầy thương tích, có người thậm chí bị gãy chân, nằm la liệt dưới đất r*n r* thảm thiết, trong đó có cả già trẻ lớn bé, chỉ có vài người có vẻ là bị bắt gần đây thì còn nguyên vẹn, rón rén đẩy cửa lồng ra nhưng không dám tiến lên.

Khi nãy chưa kịp nhìn rõ, giờ thấy tình cảnh thảm thương như vậy, ai nấy đều không đành lòng nhìn tiếp.

"Tiên trưởng, xin người làm chủ cho chúng ta!" Bất chợt vang lên tiếng khóc ai oán, một thanh niên rốt cuộc không nhịn được mà nhào lên, quỳ rạp xuống đất, trán đập mạnh xuống, nhưng bị Liễu Văn Trúc nhanh tay kéo lại, cùng hắn rưng rưng rơi lệ.

"Vị này là Chử Lăng Thần Tôn nổi danh lẫy lừng. Đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ việc nói với người." Liễu Văn Trúc dịu giọng bảo.

"Chử Lăng Thần Tôn." Nam tử hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn về phía nam nhân kia, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói: "Tại hạ vốn chỉ là một cây dược thảo bình thường ở Đồng Xuyên, nhờ tụ linh khí thiên địa mà tu luyện thành hình. Nào ngờ vừa mới thành hình chẳng bao lâu đã bị bọn họ bắt đến nơi này. Ngoài ta ra, những Tinh Linh tộc khác nơi đây đều là bị bọn chúng săn bắt mà đến.

Bị nhốt trong chốn tối tăm chẳng thấy mặt trời, hầu như ngày nào cũng có người đến chọn lựa, kẻ bị chọn liền bị dẫn đi, rồi bị hấp tinh đến chết!"

"Hấp tinh đến chết?" Liễu Văn Trúc kinh hãi đứng sững tại chỗ, nàng từng nghe nói có người ác độc làm ra chuyện như thế, nhưng giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này, vẫn không khỏi chấn động.

Dù những người trước mắt là Tinh Linh tộc trong truyền thuyết, nhưng nhìn bề ngoài đều là hình dáng như con người bình thường, làm sao có thể hạ thủ cho được?

"Hai kẻ này lòng dạ tàn độc vô cùng, nếu bắt được mỹ nữ dung mạo xuất chúng, sẽ mê hoặc tâm trí nàng, rồi đưa vào tòa Như Yên Lâu này để che mắt thế gian. Bề ngoài giả làm thanh lâu, kỳ thực lại ngấm ngầm buôn bán người. Không biết đã có bao nhiêu đồng tộc bỏ mạng dưới tay họ, kính mong Thần Tôn ra tay cứu lấy chúng ta khỏi biển lửa!" Nam tử vừa khóc vừa quỳ rạp sát đất.

Chử Thanh Thu nghe hắn kể xong, siết chặt Bạch Cốt trong tay, môi mím chặt, đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Ngay sau đó, cây Bạch Cốt trong tay nàng bất ngờ dài ra, thẳng tắp chĩa vào cổ họng nam nhân kia, mặt côn lạnh như băng lại bốc cháy ngọn lửa trắng tinh, ánh sáng lập tức bao trùm cả tầng hầm. Nhưng nữ nhân kia lại chắn trước nam nhân ấy một lần nữa, dáng vẻ như thể quyết vì hắn mà chết. Chử Thanh Thu không sao nhẫn nhịn nổi, buông đoạn lụa trắng đang bịt miệng nàng ta, nghiêm nghị nói: "Ngươi rõ ràng là hồ tộc, lại vì một nam nhân mà bắt bớ đồng loại, sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy!"

"Tuyệt tình?" Quần áo nữ nhân xộc xệch, tóc tai rối bời, thế nhưng dung nhan lại càng thêm mê hoặc lòng người. Trong mắt như có những cánh hoa phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nàng nói: "Đó là tình yêu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!