Chương 21: Mỹ nhân

"Sư tôn, chuyện này..." Thu Diệc gấp gáp cúi đầu định nhặt, lại bị Chử Thanh Thu đưa tay ngăn lại, khẽ nói: "Không sao."

Sau đó Chử Thanh Thu xòe tay ra, những viên thú thạch liền lơ lửng giữa không trung bay trở lại vào lòng bàn tay nàng. Chỉ là khi nàng cất vào túi gấm, động tác đã chẳng còn nhu hòa như trước.

Lại qua một hồi, Chử Thanh Thu bỗng nhiên đặt mạnh túi gấm xuống bàn, hạ giọng nói: "Thu Diệc, tòa Như Yên Lâu kia nằm ở đâu?"

Bên này sóng ngầm cuộn chảy, bên kia sóng lớn ngút trời.

Dung Cẩm đã gật đầu đồng ý, chịu ngồi xuống nghe phụ nhân kể rõ mọi sự, rồi kéo bà ta rời khỏi khách đ**m. Nào ngờ phụ nhân vẫn chưa thôi khóc lóc, cứ thế khóc suốt một con phố, khóc đến mức người đi đường phải dừng bước ngoảnh lại nhìn.

Cuối cùng, Ninh Phất Y thật chẳng thể nhẫn nhịn thêm, bèn đoạt lấy đao của một đồ tể bên đường, phóng tay đâm thẳng xuống đất, thân đao ngập sâu đến phân nửa. Phụ nhân kia lúc này mới nén lại được tiếng khóc.

Bà ta hoảng sợ đưa tay bịt chặt miệng, chỉ còn hàng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi.

"Phất Y!" Dung Cẩm lòng dạ thiện lương chẳng đành nhìn cảnh ấy, vội vã lên tiếng quở trách, đoạn rút thanh đao sáng loáng lên cười làm lành, đích thân hoàn trả lại cho đồ tể.

"Nếu thật lòng muốn cứu nữ nhi, thì yên tĩnh mà kể rõ đầu đuôi sự tình. Cứ khóc lóc thế này, chỉ càng khiến nữ nhi ngươi chết càng oan uổng hơn thôi!" Ninh Phất Y bực dọc nói, tay đưa lên áo lau sạch dầu mỡ bám vào lòng bàn tay.

Liễu Văn Trúc thấy Ninh Phất Y làm người ta sợ đến khiếp vía, vội xoay người ngăn lại ánh mắt như sát thần của nàng, khẽ mỉm cười dịu dàng trấn an phụ nhân: "Đại nương, người xem chúng ta cũng đã đến gần Như Yên Lâu rồi, nếu người vẫn chẳng chịu nói rõ ngọn ngành, chỉ nói là muốn cứu người, vậy chúng ta biết giúp bằng cách nào?"

Phụ nhân được Liễu Văn Trúc dùng giọng điệu dịu dàng an ủi, cảm xúc mới phần nào bình ổn, hít sâu hai hơi, lắp ba lắp bắp kể lại sự tình.

Thì ra phụ nhân này là dân thường trong trấn, chồng mất sớm, chỉ còn lại hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, lấy việc bán trà làm kế sinh nhai. Nữ nhi bà từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu, không ít lần bị đám lưu manh trong trấn quấy rầy, may thay con gái lanh lợi, lần nào cũng trốn thoát được.

Phụ nhân tuổi đã cao, hồi còn trẻ từng để lại bệnh nơi lưng nên chẳng gánh nổi quang gánh nữa, bèn để nữ nhi thay nàng làm việc, mỗi sáng sớm lại gánh trà ra phố bán, chờ đến khi chiều tà thì trở về.

"Nhưng, nhưng mà hôm qua..." Phụ nhân nói đến đây liền đỏ mắt, lại toan khóc nữa, song nhớ đến lưỡi đao của Ninh Phất Y nên đành nén lại, chỉ khịt mũi mấy tiếng, nghẹn ngào nói tiếp: "Ta chờ nó từ ban ngày tới đêm tối, lại từ đêm tối đến hừng sáng, vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng nóng ruột quá mới ra ngoài hỏi thăm, dọc theo đại phố mà dò la khắp lượt, đến khi có người nói với ta rằng, con ta bị đám người trong Như Yên Lâu bắt đi rồi..."

"Giữa ban ngày ban mặt, còn có vương pháp hay không!" Dung Cẩm nghe xong giận đến đỏ cả mặt mày, giọng đầy phẫn nộ: "Bây giờ ta sẽ đi cứu nữ nhi của ngươi về!"

Hắn vừa dứt lời, Ninh Phất Y đã nhanh tay ngăn lại, hạ giọng nói: "Sư huynh khoan đã. Trước không bàn đến lời người kia là thật hay giả, chỉ nói đến tòa Như Yên Lâu nọ, nếu kẻ đó thật sự dám ngang nhiên cướp người giữa phố, vậy thì lai lịch của chúng hẳn không nhỏ. Nếu chúng ta liều lĩnh xông vào chẳng những đánh rắn động cỏ, mà nếu gặp phải kẻ địch khó đối phó, còn có thể chuốc họa vào thân."

"Nhưng mà..." Dung Cẩm xoay người, thần sắc không nỡ.

"Nô gia chỉ là phàm nhân, không còn cách nào khác, đành phải đến cầu các vị tiên trưởng. Nô gia lời nói hoàn toàn là thật, không dám dối nửa câu! Khẩn cầu chư vị ra tay cứu lấy tiểu nữ, ơn đức to lớn ấy, nô gia nguyện lấy mạng báo đáp!" Phụ nhân thấy họ do dự, liền toan quỳ xuống lần nữa, Dung Cẩm vội nắm lấy tay nàng, lòng chẳng đành, quay sang nhìn Ninh Phất Y như cầu khẩn.

"Việc này trọng đại, ta thấy nên đến tìm Nguyên Minh trưởng lão rồi hãy quyết định." Ninh Phất Y kiếp trước đã luyện thành một trái tim sắt đá, nay nhìn phụ nhân chỉ cảm thấy phiền nhiễu, nói đoạn liền xoay người định rời đi.

"Nhưng Nguyên Minh trưởng lão sau khi trị thương cho ngươi, sáng sớm nay đã đến Đồng Xuyên truy tung ma thú hôm qua rồi. Nếu chúng ta đợi người trở về, chỉ e người cần cứu đã chẳng biết bị hại đến đâu rồi." Liễu Văn Trúc cũng khó xử lên tiếng. Nàng giống Dung Cẩm lòng dạ vốn mềm yếu, nay thấy bách tính gặp nạn, thực không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ có Ninh Phất Y là không phải, lòng dạ nàng cứng rắn như sắt đá.

"Vậy thì đi tìm Chử..." Lời còn chưa dứt đã nghẹn trong cổ họng. Huống hồ Chử Thanh Thu hôm qua còn bị thương, cho dù Chử Thanh Thu không hề hấn gì, nàng cũng chẳng muốn hạ mình đến cầu xin nàng ta.

Phụ nhân thấy nàng không đồng ý, liền gào khóc như xé ruột xé gan, chẳng cầu xin nữa, mà cứ thế ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên trời khóc rống.

"Mạn Nhi, là nương vô dụng, không thể cứu được con. Hài tử của mẹ là sinh mạng của mẹ, nay nếu con thật sự chết rồi, mẹ nhất định đi theo con, quyết chẳng để con cô đơn một mình dưới suối vàng!" Nói đoạn, bà ta liền định lao đầu vào cột mà chết.

"Đủ rồi!" Ninh Phất Y không nhịn nổi nữa, quát lớn một tiếng, trong lòng như bị gai đâm đau âm ỉ.

Không vì gì khác, chỉ bởi câu "hài tử là sinh mạng của mẹ" của phụ nhân khiến nàng chợt nhớ đến Ninh Trường Phong, trái tim nàng chợt thấy nặng nề.

Huống hồ nàng hiểu rõ tính cách của Dung Cẩm và Liễu Văn Trúc, dù nàng có phản đối đến đâu, hai người này cũng chẳng nỡ khoanh tay đứng nhìn.

Nàng hít sâu một hơi, xoay người hỏi: "Con gái ngươi trông ra sao, có mang theo họa tượng hay không?"

"Không, không có. Nhà chúng ta nghèo khổ, làm gì có tranh vẽ." Phụ nhân vừa lau nước mắt vừa đáp: "Chỉ nhớ nó diện mạo thanh tú, trên trán có một vết bớt, hình dạng như một đóa hoa."

"Vết bớt như đóa hoa?" Trong lòng Ninh Phất Y chợt dâng lên một cảm giác khác lạ, song lúc này cũng chẳng kịp nghĩ sâu, chỉ gật đầu: "Sư huynh, Văn Trúc, chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh, bàn bạc trước đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!