Chương 20: Như Yên Lâu

Nhưng nàng còn chưa kịp kinh ngạc, chỉ có thể nhân lúc luồng lực kia chưa tan biến mà vội đổi sang tay kia, thì trong chớp mắt quang mang màu phấn hồng đã gần như tràn ngập cả khe núi, đối kháng với làn trọc khí hình bàn tay kia, hóa thành luồng khí xoáy tròn, ầm ầm tản ra.

Chỉ nghe một tràng ầm ầm vang động, không ít đá vụn từ hai bên vách núi lăn xuống. Chử Thanh Thu bên cạnh bỗng nhiên đưa tay đè đầu nàng xuống, che cho nàng khỏi những mảnh đá vỡ.

"Nó nổi giận rồi, mau đứng dậy." Chử Thanh Thu hạ giọng nói, dường như không màng đến vết thương trước ngực, định chống người dậy. Ninh Phất Y lập tức vươn tay kéo nàng lại.

Chỉ một cái kéo ấy thôi, lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm máu. Tim Ninh Phất Y khẽ thắt lại.

Có điều con ma thú kia không cho các nàng thời gian lo lắng vết thương. Sau khi luồng khí tan đi, ma thú dường như vô cùng bất mãn vì đòn công kích bị cản lại, bỗng rống lên hai tiếng giận dữ, thình lình nhấc cao hai chân trước, hai chiếc móng sắt sắc lạnh lấp lánh như hàn quang, tựa như hai khối đá lớn nện thẳng xuống đất.

Ninh Phất Y đang định lặp lại chiêu cũ, thì một thân ảnh lông xù bỗng lao vụt ra trước mắt nàng. Nàng lập tức tối sầm mặt, vội vươn tay định bắt nó về.

Thân ảnh kia chính là Bình An, không rõ từ khi nào đã tỉnh lại, cũng chẳng rõ vì sao lại xông lên phía trước.

Cảm giác sợ hãi lan từ tim ra khắp tứ chi Ninh Phất Y, nhưng Chử Thanh Thu lại siết chặt cánh tay nàng, khiến nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi móng sắc to gấp mấy chục lần thân hình Bình An kia giáng xuống như sao rơi.

Thế rồi nó dừng lại, vững vàng ngay trên đỉnh đầu con chó nhỏ.

Bàn tay đang nắm lấy Ninh Phất Y bỗng buông lơi, Ninh Phất Y lảo đảo vài bước mới vững lại, mắt không rời nổi cảnh tượng trước mặt.

Bình An dường như không nhìn thấy móng vuốt ấy, khi thì xoay vòng, khi thì ngồi xổm, lúc lại quay đầu vẫy đuôi về phía trời cao.

Còn ma thú kia thì đứng sững tại chỗ, bất động như tượng. Qua thật lâu, thật lâu sau, nó mới từ từ rút chân về, gương mặt ghê rợn cúi xuống, dường như nghiêng đầu quan sát vật thể lông xù ngốc nghếch đang lăng xăng dưới chân mình là giống loài gì.

Ninh Phất Y đến thở cũng không dám thở mạnh, nàng nhịn không được quay đầu nhìn về phía Chử Thanh Thu, trong mắt cả hai đều là chấn kinh tột độ.

Bình An xoay đủ vòng, bỗng dưng ngẩng đầu lên, gâu gâu sủa vang về phía ma thú.

"Mẫu thân." Chử Thanh Thu bỗng cất giọng nói.

Ninh Phất Y càng thêm mờ mịt, đuôi mắt khẽ giật, quay đầu hỏi: "Ừm?"

Chỉ nhận lại một ánh nhìn lạnh như băng từ Chử Thanh Thu.

"Ta nói, nó đang gọi mẫu thân." Chử Thanh Thu che vết thương, khó nhọc nhắc lại lần nữa.

Câu nói ấy mang đến cho Ninh Phất Y chấn động không kém gì khi Chử Thanh Thu bảo nàng rằng trùng sinh chỉ là một giấc mộng. Ninh Phất Y há hốc miệng, lần nữa nhìn về phía Bình An. Con chó ngốc ấy vẫn đang vẫy đuôi lia lịa, hăng hái như thể muốn vẫy đến rụng cả cái đuôi đen trắng của mình.

"Ngươi nghe hiểu tiếng chó?" Ninh Phất Y thốt lên.

Sắc mặt Chử Thanh Thu càng lúc càng nhăn nhó, không rõ là vì tức giận hay đau đớn. Nàng dứt khoát dùng cả hai tay đè lên vết thương, thở hổn hển đáp: "Thú ngữ sơ đẳng."

Điều càng khiến người ta khó tin hơn là, ma thú kia vậy mà từ từ hạ móng vuốt xuống, cái đầu xấu xí cúi thấp hơn nữa, dùng hai cái lỗ đen ngòm trên mặt mình, cúi xuống ngửi... cái đầu của Bình An.

Hai giống loài hình thể cách biệt quá lớn, khiến cảnh tượng trước mắt trở nên vô cùng quái dị, chẳng có lấy nửa phần ấm áp.

Bình An thè lưỡi ra, l**m vào lỗ mũi ma thú đang bị thương chảy máu. Mỗi một lần nó l**m, tim Ninh Phất Y cũng run rẩy theo.

"Không ổn, trời sắp tối rồi." Chử Thanh Thu bỗng mở lời. Như để chứng minh cho lời nàng nói, từ bốn phương tám hướng, trọc khí đen kịt ùn ùn kéo đến, như từng dòng sương đen chảy xiết phong kín bầu trời trên đỉnh đầu. Ngay sau đó là cảm giác nghẹt thở như tuyệt vọng, dần dần bao phủ tâm trí người ta.

Ninh Phất Y hiểu rõ sự khủng khiếp của Quỷ Nhãn, mỗi khi đêm đến trọc khí sẽ tràn khắp khe núi, nuốt chửng mọi sinh vật sống trong đó, hút sạch linh trí. Qua một đêm, dù có là Đại La thần tiên cũng sẽ đánh mất thần trí, mãi mãi lưu lại nơi đáy vực này.

Ma thú kia cũng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về bầu trời xa thẳm. Nó dường như bắt đầu bồn chồn, xoay vòng tại chỗ, phát ra từng tràng rống thê lương.

"Nó định làm gì vậy?" Ninh Phất Y lẩm bẩm, rồi chợt đứng dậy, dùng tay che bụi gió, ngẩng đầu nhìn lên trời cùng hướng với ma thú.

Tiếng gầm của ma thú càng thêm thảm thiết bi thương. Nó bất ngờ cúi đầu ngậm lấy Bình An, rồi dậm chân một cái, mặt đất lập tức nứt toác ra thành mấy khe rãnh. Trong tiếng roạt vang lên, sau lưng nó bất ngờ mọc ra hai chiếc cánh, trụi lủi không lông không vảy, chỉ toàn thịt và xương, chẳng có lấy một sợi lông nào.

Lại một tiếng gầm nữa vang dậy, ma thú phóng vút lên trời. Đá vụn bay tán loạn giữa màn trọc khí mịt mù. Ngay trong khoảnh khắc này, tâm tư Ninh Phất Y khẽ động, xắn tay áo định lao theo nhưng bị Chử Thanh Thu giữ chặt: "Chớ có vọng động!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!