Chương 122: Đố kỵ

"Xin lỗi." Chử Thanh Thu mở lời, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối, "Ta..."

Quả nhiên, nàng đã chẳng còn giống như trước kia, có thể dễ dàng khống chế được cảm xúc.

"Không sao." Cửu Anh khoát tay, đau lòng nâng miếng gà quay tội nghiệp lên, gượng cười: "Nhặt nhanh thì vẫn còn ăn được."

"Nàng vẫn chưa từng nói rõ với ta... chuyện năm ấy." Chử Thanh Thu cách một ngọn lửa hừng hực nhìn sang Bách Lý Thập Thất đang ríu rít cười nói, nhẹ nhàng cất tiếng.

"Thật ra cũng chẳng có gì." Cửu Anh xé một miếng thịt bỏ vào miệng, "Thần Tôn không hỏi cũng không sao, hoặc ngươi cứ đi hỏi Ninh Phất Y. Nàng không nói, ta cũng chẳng dám nhiều lời."

Ánh mắt Chử Thanh Thu run run theo ánh lửa, rồi không hỏi thêm gì nữa.

"Chư vị, đợi khôi phục chút nguyên khí thì hãy đi tiếp, không nên trì hoãn thêm." Đường Ôn Thư đứng dậy, giọng ôn hòa, sau đó nhìn sang Ninh Phất Y, "Phất Y, ba người các ngươi thế đơn lực bạc, chi bằng cùng chúng ta đi chung, có thêm người thì dễ phối hợp nhau hơn."

Ninh Phất Y còn chưa kịp trả lời, Hoa Phi Vụ đã nhảy bật dậy từ mặt đất, thô lỗ nói: "Đường bá bá, người đừng tin nữ nhân này, tránh đến lúc đó bị nàng lợi dụng!"

"Hoa Phi Vụ." Đường Ôn Thư trầm giọng cắt ngang, "Ta cùng Ngưng Thiên chưởng môn vốn là bạn cũ. Nhân phẩm nàng như vậy, dĩ nhiên dòng dõi do nàng dạy ra cũng chẳng thể kém được."

Nói xong, hắn lại nhìn Ninh Phất Y thêm lần nữa, gật gật đầu rồi dập lửa, dẫn đầu đi sâu vào trong huyệt động.

Ninh Phất Y chỉ mỉm cười, khóe môi khẽ cong, một lần cũng chẳng thèm liếc đến Hoa Phi Vụ.

Thu Diệc vẫn hôn mê, Chử Thanh Thu âm thầm thi pháp thu nàng vào trong tay áo, dáng vẻ như có tâm sự, lặng lẽ đi ở cuối đội ngũ.

Ninh Phất Y nhìn về phía bóng lưng nàng, đôi mắt khẽ chuyển rồi lặng lẽ bước theo.

Huyệt động này vốn chẳng phải do bọn họ vừa đào mà là thiên nhiên tạo thành. Sau khi bọn họ lảo đảo chạy thoát khỏi trận nham thạch, vô tình rơi xuống mới phát hiện ra bên dưới lại có thông lộ.

"Là ta sơ ý ngã xuống đó đấy!" Bách Lý Thập Thất có chút đắc ý.

Vượt qua cửa động thấp bé, trước mắt hiện ra một khe đá chưa tới độ cao một người, chẳng có dấu vết người làm ra, hẳn là do phong hóa tạo thành. Đường Ôn Thư dùng pháp lực khiến mũi kiếm tỏa sáng, rồi khom lưng dẫn đường.

Đi chẳng bao lâu, trước mắt bỗng sáng sủa, ngẩng đầu đã thoát khỏi khe nham thạch. Một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp xung quanh, khiến Bách Lý Thập Thất bật thốt lên một tiếng "Oa".

Chỉ thấy dưới chân là mặt đất khô cằn, vương vãi vài tàn tích xe ngựa, nhà cửa; xung quanh còn có vài bóng đen cao sừng sững, trông giống như kiến trúc phòng ốc.

Hoa Phi Vụ cũng kinh ngạc, cúi người phủi lớp bụi, moi ra một cái bình rượu đã vỡ quá nửa. Bình ấy làm bằng đất nung, kiểu dáng cổ xưa, khí tức năm tháng ập vào mặt.

"Chẳng lẽ đây chính là di chỉ Hiên Viên Quốc?" Hoa Phi Vụ reo lên kinh hỉ, "Vùng đất chôn vùi vạn năm, nay lại được chúng ta tìm thấy! Đại ca, huynh mau tới xem!"

Ninh Phất Y lúc này mới chú ý tới Hoa Phi Hoa nãy giờ vẫn luôn im lặng. Nghe Hoa Phi Vụ nói, hắn lại chẳng bước lên, chỉ đứng yên một mình trong góc.

Hai huynh đệ Phi Hoa Giáo này Ninh Phất Y cũng từng nghe qua. Lần trước Hoa Phi Vụ ức h**p Dung Cẩm thì nàng từng gặp, còn vị huynh trưởng Hoa Phi Hoa này thì là lần đầu tiên diện kiến.

Người này y phục chỉnh tề, tác phong trầm ổn.

"Dưới đất có vết bánh xe." Đường Ôn Thư lên tiếng, kéo lại sự chú ý của Ninh Phất Y, "Chỗ này mấy vạn năm trước hẳn từng là một con phố phồn hoa, chỉ là trong một đêm đã gặp phải đại nạn khiến thành trì sụp đổ, để lại cảnh tường đổ vách nát này."

"Xem ra chúng ta đã tìm đúng chỗ rồi." Liễu Văn Trúc cũng cúi người quệt một chút bụi, rồi triệu ra một điểm sáng, soi rọi về phía trước tối đen.

Cả đoàn im lặng tiến bước, dọc đường toàn là dấu tích hiển lộ cảnh tượng mấy vạn năm trước, có vật còn bảo tồn hoàn chỉnh, có vật thì đã chẳng nhận ra hình dáng.

May là nơi đây không gió không nước, diện mạo thành trì cơ bản vẫn còn có thể phân biệt.

"Các người nhìn kìa, đó là cái gì!" Một đệ tử Thiên Huyền Kiếm Tông bỗng thất thanh, sợ hãi lùi liên tục, may mà Đường Ôn Thư đứng phía sau đã xách cổ áo hắn, nặng nề ném ra xa.

"Không ổn, lại là tà khí dày đặc! Mọi người cẩn thận!" Đường Ôn Thư vừa dứt lời liền kết ấn, hai tay áo mang theo luồng gió, rồi kết giới như sóng nước màu xanh nhạt từ đỉnh đầu hắn mở ra, bao phủ mọi người.

Ninh Phất Y ngẩng mắt nhìn, chỉ thấy phía trước chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên tà khí, trông như khói đen cuồn cuộn, tựa như một con nhuyễn trùng khổng lồ đang từng chút một nuốt chửng tường thành đổ nát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!