Chương 121: Cố nhân

"Thân thể nàng vốn do hoa lá hóa thành, hẳn sẽ không gặp phải kết cục như cái da người này." Chử Thanh Thu ngôn ngữ bình tĩnh, rồi nàng ngồi xổm xuống, dùng Bạch Cốt khều lớp da người dưới đất, lập tức phát ra một tiếng hít lên khe khẽ.

"Sao vậy?" Ninh Phất Y vội cúi người xuống.

Nàng ghé lại gần, thấy rõ cánh tay trần nửa bên của Chử Thanh Thu nổi lên từng sợi lông tơ li ti, liền nhìn lại lớp da người kia, chợt cảm thấy phản ứng của Chử Thanh Thu như vậy cũng là bình thường.

Bên trong da người chi chít những con nhuyễn trùng đang ngọ nguậy. Chúng có lớn có nhỏ, đều đen sì sì, ngoài thân thể ra chỉ còn một cái miệng, nhìn kỹ thấy cả một hàm răng nhọn hoắt, đang điên cuồng cắn nuốt phần huyết nhục còn sót lại của thiếu nữ.

Ninh Phất Y lập tức có cảm giác buồn nôn, nàng không dám nhìn thêm mà vội lùi lại. Chử Thanh Thu trái lại bình tĩnh đến đáng sợ, còn dùng Bạch Cốt khều một con lên, quan sát tỉ mỉ.

Cửu Anh tận mắt chứng kiến, mặt mày đầy chán ghét, nấp vào sau lưng Ninh Phất Y: "Nguyên thân của Thần Tôn vốn là đóa hoa, chẳng phải lẽ ra nên sợ hãi mấy loài sâu rắn chuột bọ này sao?"

"Ta sinh ra ở Thần Vực, không sợ côn trùng." Chử Thanh Thu nhạt giọng đáp. Nàng dường như đã nhìn ra manh mối gì, liền vung tay, thiêu rụi toàn bộ đám trùng trong lớp da thành một làn khói đen, rồi mới đứng dậy.

"Vật này gọi là Sa Manh Quỷ Vực, vốn không hiếm, chỉ là Hiên Viên Quốc ngày ngày bị tà khí nuôi dưỡng, nên càng hiểm độc hơn vài phần."

"Thiếu nữ này hẳn là đã chết mới bị Sa Manh Quỷ Vực ăn sạch, hóa thành túi da người để hại kẻ khác." Chử Thanh Thu nói.

"Xem độ tươi mới của huyết nhục, chắc là vừa mới chết không lâu." Ninh Phất Y đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy gió cát dần yên, bụi mù trong không khí cũng thưa hơn, đã có thể nhìn thấy vài trượng xa xa mờ ảo.

Cửu Anh núp sau lưng nàng bỗng rùng mình, phủi cát bụi trên tóc, lẩm bẩm: "Lạ thật, từ lúc bước vào Hiên Viên Quốc này, luôn có ảo giác như bị vô số đôi mắt dõi theo."

Ninh Phất Y thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy nàng đang chăm chú nhìn một khối nham thạch thấp bé, liền chậm rãi bước đến, đưa ngón tay gõ nhẹ lên vách đá.

"Ta cũng thấy vách đá này cổ quái..." Cửu Anh bước nhanh tới, ghé sát quan sát, rồi cũng bắt chước Ninh Phất Y gõ một cái.

Không ngờ một gõ ấy, tảng đá tưởng chừng rắn chắc lại sụp xuống một mảnh, rơi đúng chỗ Cửu Anh vừa ghé sát. Cửu Anh ngẩng mắt, liền đối diện với một đôi mắt đỏ lòm chan chứa huyết quang, tức khắc khí tức xộc thẳng lên thiên linh, vảy toàn thân nàng suýt nữa nổ tung.

Nàng thực sự đối diện với một "ánh mắt"!

Thế là Ninh Phất Y nghe được tiếng thét lên chói tai, rồi Cửu Anh hóa thành luồng sáng nhào ra sau lưng nàng, ôm chặt lấy, run rẩy như bản thân đang dính đầy sâu bọ, dáng vẻ diễm lệ ngày thường biến mất sạch.

"Cẩn thận." Ninh Phất Y vội vận tiên lực che chắn cả ba người, rồi trong lòng bàn tay, Nga Mi Thứ xoay tròn bay vút ra, lập tức chẻ khối đá kia làm đôi. Từ bên trong, một thi thể nam tử bị ăn mất nửa người "rầm" một tiếng rơi xuống, vô số nhuyễn trùng lúc nhúc tràn ra bò tán loạn.

Vẫn còn vài con không chịu buông, tiếp tục ngoạm lấy huyết nhục, phát ra những âm thanh chóp chép như hàng trăm người cùng lúc đang ăn uống. Vì động tác ngoạm quá lớn, nhìn xa còn ngỡ nửa cái xác kia đang bò lổm ngổm trên đất.

Lần này Ninh Phất Y cũng buồn nôn đến suýt ói ra, nàng vội thiêu sạch lũ nhuyễn trùng thành tro, kìm nén dạ dày cuộn trào, chăm chú quan sát thi thể, quay sang nhìn Chử Thanh Thu.

"Khoác đạo bào xanh trắng, giống như đệ tử Thiên Huyền Kiếm Tông."

Nàng lại vung tay phá vỡ mấy khối đá, nhưng chỉ là đá bình thường, chẳng thấy có người, càng không tìm được Thu Diệc.

Chử Thanh Thu chau mày: "Đã là dị tượng do Hiên Viên Quốc âm thầm tạo nên, cổ quốc hữu linh, tất có nơi cho linh ẩn thân. Muốn giải quyết thì phải tìm ra nơi ấy."

"Con đường này vẫn chưa đi hết." Ninh Phất Y chỉ sang một bên.

Những tảng nham thạch này không phải cái nào cũng quỷ dị, Chử Thanh Thu vừa rồi đã chém vỡ không biết bao nhiêu nhưng chẳng hề có thi thể rơi ra. Muốn từ trong hàng vạn tảng đá mà tìm được Thu Diệc, e rằng có chém mấy ngày cũng không hết.

"Đi thôi." Chử Thanh Thu siết chặt lòng bàn tay, là người đầu tiên bước về phía trước.

Thấy hai người kia đều đã đi, Cửu Anh mới buông hai cánh tay đang vòng trước ngực xuống, cặp mắt dài hẹp ngoái lại phía sau, lặng lẽ đứng thêm một lúc, rồi mới vén lên vạt váy đỏ như máu, đuổi theo Ninh Phất Y.

Gió cát đã dừng, những khối nham thạch cũng không còn xáo động. Xung quanh ngoại trừ tiếng gió vi vút thì không còn thanh âm nào khác. Ba người cứ thế đi suốt nửa canh giờ, cuối cùng cũng ra khỏi trận nham thạch cao vút.

Trước mắt hiện ra một mảnh hoang nguyên mênh mông, đất khô nứt nẻ, nhìn xa xa không thấy điểm tận cùng.

"Rộng lớn như thế này, chúng ta đi hướng nào đây?" Cửu Anh nói, "Hay là ta bay lên xem thử địa thế, biết đâu có thể phát hiện điều gì."

Ninh Phất Y nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, vẻ lo lắng chỉ vào phía trên: "Nếu ta đoán không nhầm, trong đó ngoài tà khí còn có cả Sa Manh Quỷ Vực vừa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!