Cùng lúc ấy, một thân ảnh màu trắng tựa khói mỏng hiện ra, Chử Thanh Thu siết chặt bàn tay, mặt mày lạnh lùng đứng quay lưng về phía Ninh Phất Y, hai tay chắp sau lưng.
"Sư tôn?" Trước mắt đột nhiên tối sầm, Thu Diệc chật vật đứng vững, đưa tay sờ đến dải lụa che trên mặt, nhưng lại không dám gỡ xuống, chỉ đành đứng yên tại chỗ, mờ mịt lên tiếng: "Sư tôn, ta..."
"Ta lệnh ngươi đưa nàng đến trong âm thầm, không được kinh động đến người khác, đây là cái gọi là không kinh động sao?" Chử Thanh Thu cất tiếng, giọng nàng không mang theo gợn sóng, nhưng Thu Diệc sống cạnh nàng lâu ngày, tự nhiên cảm nhận được cơn giận mơ hồ trong đó. Tuy không hiểu nguyên do nhưng chẳng dám thốt thêm lời nào.
Chử Thanh Thu cụp mi, như thể đã nén xuống được lửa giận, lại trở về dáng vẻ bình thản thường ngày: "Tự đi lĩnh phạt."
Thu Diệc nào dám kháng lời, đành rụt rè cúi người hành lễ, rồi trong thoáng chốc, thân ảnh "phách" một tiếng liền biến mất không thấy gì nữa.
So với Thu Diệc, lúc này Ninh Phất Y còn chẳng hiểu đầu đuôi hơn, có điều nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ cong môi, vờ như lơ đãng cầm lấy cuốn sách trong tay, dáng đứng tà tà chẳng mấy đứng đắn.
"Tham kiến chưởng môn." Ninh Phất Y cười tủm tỉm nói.
"Mặc lại y phục cho chỉnh tề." Chử Thanh Thu vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng nói thì càng thêm nghiêm khắc, "Ngươi cũng biết bản tôn là chưởng môn, ăn mặc thế này còn ra thể thống gì."
Ninh Phất Y cúi đầu nhìn mình một lượt, chỉ là lớp áo ngoài hơi mỏng một chút, phần nên che thì đều che kỹ, cùng lắm chỉ lộ chút cánh tay. Nếu so với mấy bộ y phục đời trước nàng từng mặc ở ma quật, thế này đã gọi gì là hở hang.
Chử Thanh Thu nay cũng chưa sống đến mấy ngàn năm, sao lại giống hệt lão thủ tịch trưởng lão cổ hủ đầu bạc phơ sắp phi thăng kia thế không biết.
"Biết rồi." Ninh Phất Y uể oải đáp, rồi với tay lấy bộ xiêm y treo bên cạnh, khói mờ lượn lờ, thoắt cái nàng đã phục hồi dáng vẻ trước khi tắm gội.
Đợi nàng mặc xong, Chử Thanh Thu mới xoay người lại, ánh mắt rơi thẳng trên người nàng.
"Đó là vật gì." Ánh nhìn Chử Thanh Thu rơi xuống cuốn sách trên tay Ninh Phất Y, đôi môi đỏ hé mở.
"Thoại bản." Trong lòng Ninh Phất Y có chút thấp thỏm, nhưng nét mặt vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngả ngớn đong đưa cuốn sách trong tay.
"Là thoại bản gì." Thần tình Chử Thanh Thu nghiêm nghị.
"Tự mình xem đi." Ninh Phất Y giơ phần bìa ra trước mặt nàng, mắt cong cong, "Sao, chưởng môn cũng hứng thú với loại sách này à?"
Khi nhìn rõ hàng chữ trên bìa, biểu tình Chử Thanh Thu cuối cùng cũng xuất hiện vẻ sụp đổ trong nháy mắt, tuy nàng rất nhanh đã che giấu đi, nhưng rơi vào trong mắt Ninh Phất Y, lại khiến tâm trạng nàng khoan khoái lạ thường.
Chử Thanh Thu mím môi, dường như định nói điều gì đó, song cuối cùng lại không thốt ra lời nào, chỉ dời ánh mắt, lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm.
"Đi đến viện ta." Nàng vừa dứt lời, tà váy đã cuốn gió sải bước rời đi.
Ngay khoảnh khắc thân ảnh màu trắng ấy tan biến, Ninh Phất Y liền ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ôm lấy cuốn sách trong lòng, cảm kích vỗ vỗ bìa sách một cái thật mạnh.
Trên bìa, vài chữ to in bằng mực vàng rực rỡ đập vào mắt: Sau khi đồng thời song tu cùng năm vị Tiên Tôn.
May mắn nàng phòng ngừa chu đáo, bằng không bị Chử Thanh Thu bắt quả tang lén đọc cấm thư thì phiền phức chẳng ít.
Có điều giờ Chử Thanh Thu đã đích thân tìm tới, nàng đương nhiên chẳng thể chuồn được nữa, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo sau. Nàng cũng đang muốn xem thử, rốt cuộc trong hồ lô của Chử Thanh Thu bán thuốc gì.
Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh sáng quang minh, chắc là nàng không đến nỗi bị bịt miệng diệt khẩu chứ?
Lúc này chưa tới giờ truyền đạo, phần lớn đệ tử còn đang tu luyện sáng sớm, vì thế trên đường vắng bóng người. Chử Thanh Thu bước nhanh phía trước, áo dài tung bay theo gió, khiến Ninh Phất Y phải chạy lúp xúp mới theo kịp.
Nàng thầm oán cái thân thể nhỏ nhắn hiện giờ của mình, phải đứng thẳng thì mắt mới vừa vặn cao bằng vai của Chử Thanh Thu. Vừa chạy, nàng vừa phì phò thở bằng mũi.
May thay Chử Thanh Thu không đưa nàng thẳng tới Tử Hà phong mà lại rẽ vào một toà nhà bên cạnh Vân Thâm điện. Nơi đó mấy hôm trước còn hoang vắng, nay đã được tu sửa lại như mới, lầu các đình đài, hoa cỏ cây cối đầy đủ, tuy không sánh được với khí phái nơi tẩm điện của chưởng môn, nhưng lại rất hợp với phong thái thanh nhã ẩn dật của Chử Thanh Thu.
Băng qua một cây cầu đá, nàng bước thẳng vào chính đường. Trong sảnh không có cửa, chỉ dựng một tấm bình phong gỗ chạm rỗng, ánh nắng xuyên qua những lỗ hoa văn, chiếu thành từng dải sáng đổ khắp gian phòng.
Dưới ánh sáng là một chiếc bàn trà sơn đỏ vẽ hoa điểu, hai bên trải chiếu rơm, Chử Thanh Thu ngồi xuống bên bàn, nhẹ nâng ngón tay, lư hương hai bên liền bốc lên khói trắng nhè nhẹ.
Ninh Phất Y bước qua ngưỡng cửa rồi không chịu tiến thêm bước nào, nàng cảnh giác dựa vào bình phong, ánh mắt không rời khỏi từng động tác của Chử Thanh Thu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!