Ninh Phất Y chậm dần nhịp thở, đầu mũi ngập tràn hương thơm trên người Chử Thanh Thu, nàng khẽ tựa trán mình vào trán nữ nhân, yên tĩnh một hồi lâu mới có thể đưa mắt lên.
"Sao ngươi phải vì ta làm những việc này?" Ninh Phất Y trầm giọng hỏi.
Trong mắt Chử Thanh Thu ánh sáng lấp lánh, khóe môi nàng hơi dãn ra chút, vươn tay chạm l*n đ*nh đầu Ninh Phất Y: "Có vài thứ, ta đã để lạc trên người ngươi."
"Là thứ gì?"
Chử Thanh Thu không đáp, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên tim, khẽ gõ một cái.
Ninh Phất Y ngẩn ra một thoáng, suýt nữa bật cười trong nước mắt, nàng cúi xuống, than thở lắc đầu: "Quả nhiên là trải qua một kiếp ở trần gian, đến Thần Tôn cũng biết nói lời trêu ghẹo."
"Sao ngươi biết không phải thật?" Chử Thanh Thu thản nhiên mở miệng.
Rồi lại thở dài: "Nhưng nguyền chú kia tuyệt đối không phải chuyện đùa, nó thực sự sẽ ứng nghiệm, ngươi..."
"Ngươi không được rời khỏi ta." Ninh Phất Y cắt ngang, bàn tay siết chặt cánh tay nàng hơn, "Ta mặc kệ nguyền hay không nguyền, ngươi đã chịu nhượng bộ, ta cương quyết sẽ không buông tay. Nếu ngươi còn muốn chạy, cho dù chạy khỏi lục giới ta cũng sẽ tìm được ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể rời đi!"
"Ngươi làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả sao?" Chử Thanh Thu chau mày, "Ta vốn tưởng ba mươi năm qua ngươi đã trưởng thành không ít, sao vẫn còn bướng bỉnh tùy hứng như thế."
"Ta là hạng người thế nào, chẳng phải Thần Tôn đã sớm biết rõ?" Ninh Phất Y ôm chặt lấy nàng hơn.
Chử Thanh Thu gắng sức giãy mấy lần không thoát, liền ngẩng đầu: "Ngươi tưởng hiện nay ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, còn muốn trói buộc được ta?"
Đầu nàng vừa ngẩng, đôi môi ửng đỏ liền rơi ngay trước mắt Ninh Phất Y, đợi đến khi nàng kịp phản ứng muốn né tránh thì người kia đã lại cúi xuống, ngậm lấy đôi môi nàng.
Cảm giác tê dại từ đầu lưỡi truyền khắp toàn thân, Chử Thanh Thu biết rõ mình nên tránh đi nhưng tứ chi lại chẳng nghe sai khiến, trong cơn hoảng hốt, đôi tay lại vòng lên lưng nàng, ngửa đầu lùi tới mép bàn.
Bị Ninh Phất Y đè ép nửa nằm xuống, phía sau là bàn đá lạnh lẽo, trước mặt là hơi thở nóng rực, nàng như rơi vào giữa băng hỏa, không khỏi run rẩy.
Tựa hồ cảm nhận được sự giá lạnh nơi bàn đá, eo nàng liền bị ôm chặt, sau đó một bàn tay ấm nóng lót dưới lưng, giúp nàng ngăn cách sự lạnh lẽo.
Động tác đơn giản ấy lại khiến nàng thoáng thất thần, đợi đến khi hồi thần, thì thân thể đã hoàn toàn bị đè xuống bàn, không thể động đậy.
Gò má nàng bỗng nhiên đỏ ửng, muốn đẩy người ra nhưng lại không đủ sức, đẩy thành kéo, nửa cự tuyệt nửa thuận theo, trong lòng trăm mối ngổn ngang chỉ hóa thành một tiếng thở dài, để mặc động tác của Ninh Phất Y, ngẩng cổ ngửa ra sau.
Chử Thanh Thu, quả nhiên, ngươi đã không có thuốc nào cứu nổi nữa rồi.
Đôi môi nóng bỏng của nữ tử đã rời khỏi khóe môi nàng rồi trượt xuống cằm, chậm rãi dừng ở yết hầu, ác ý khẽ cắn, khiến Chử Thanh Thu suýt bật ra tiếng, may mắn nàng kịp thời cắn môi, nhắm mắt chịu đựng.
Nàng bấu chặt bờ vai trơn mượt của Ninh Phất Y, nắm lấy vạt áo dày, không dám buông đôi môi đang dính chặt kia.
"Thần Tôn." Ninh Phất Y bỗng cất tiếng, giọng ôn hòa, xen lẫn hơi thở dồn dập, như nhảy múa ngay trong lòng nàng.
"Ừm." Chử Thanh Thu trong lòng còn ngập ngừng, nhưng cố giữ bình tĩnh đáp lại.
"Chúng ta..."
"Phải đi cứu Giang Ly thôi." Ninh Phất Y mỉm cười, khóe môi nhếch cao, chắp tay sau lưng bước lùi lại, rời khỏi cái bàn.
"Vừa rồi ta đã viết thư gửi cho Giang gia, chắc hẳn sẽ sớm có hồi đáp. Nếu Thần Tôn nguyện ý, chúng ta có thể cùng đi." Ninh Phất Y cúi đầu chỉnh lại y bào, rồi xoay người ra cửa: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi chuẩn bị một chút."
Cửa mở ra rồi khép lại, luồng gió mát thổi vào trong điện. Ánh mắt vốn hơi tán loạn của Chử Thanh Thu dần tụ lại, nàng chớp mắt nhìn lên trần nhà.
Sau đó nàng chậm rãi ngồi dậy, sắc hồng nơi gò má vẫn chưa tan, bất lực cúi đầu, trong lòng niệm mấy lượt Thanh Tâm Chú, lúc này mới đè xuống được tình niệm.
"Hỗn đản." Nàng thấp giọng tự nhủ.
Ninh Phất Y nghe được một lời chân tâm từ Chử Thanh Thu, trong lòng tựa như vạn mã bôn đằng, hoa nở trong tim, sắc xuân rực rỡ. Ba mươi năm bi thương phảng phất đều tan biến, dù cho là gì cũng đều đáng giá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!