*Câu hán việt của tiêu đề là: Mãn Thuyền Minh Nguyệt, Bất Độ Vong Xuyên. Vong Xuyên là con sông chia cách trần thế và âm giới, vượt qua sẽ quên hết ký ức tiền kiếp.
Ninh Phất Y cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời tội ác của mình.
Nếu nói trong Lục giới ai là kẻ khét tiếng nhất, thì nàng tự thấy mình mà nhận hạng nhì, e rằng con rùa thành tinh tu luyện cả vạn năm trong nhà xí cũng không dám giành hạng nhất.
Là ma đầu đứng đầu Lục giới, tương truyền nàng thích ăn thịt người sống, đặc biệt thích hút tủy xương người. Mỗi lần giết người xong, nàng đều lộ ra hàm răng nanh đẫm máu, cắm sâu vào thân thể đối phương để hút lấy tinh huyết giúp tà công tiến hóa.
Tương truyền rằng, nàng hận sư môn đến thấu xương, sau khi nhập ma đã một mình san bằng Vân Tế Sơn Môn, thậm chí còn cướp thi thể của mẫu thân, chưởng môn Ngưng Thiên từ quan tài băng, rồi giáng xuống hàng trăm đạo thiên lôi.
Lại có lời đồn rằng, nàng bất mãn với Bạch Nguyệt Quang trong lòng mẫu thân, chính là Chử Thanh Thu, vị Thần Tôn mà Lục giới sùng kính, nên dùng thủ đoạn hèn hạ nhốt người vào Ma quật, trăm bề nhục nhã, thậm chí còn mổ tim đồ đệ mà Thần Tôn yêu thương nhất ngay trước mặt Thần Tôn.
Lại có lời đồn thêm rằng, cuối cùng nàng bị Chử Thanh Thu không thể nhẫn nhịn thêm nữa một kiếm xuyên tim, thiên hạ từ đó mới khôi phục được thái bình.
Muôn vàn lời đồn đại không đếm xuể, nói riết rồi đến chính Ninh Phất Y cũng tin lấy ba phần. Mà kỳ thực, một vài lời trong số đó cũng không phải vô căn cứ.
Ví dụ như việc nàng thực sự hận Chử Thanh Thu, hận đến tận xương tủy.
Trước kia nàng không hận Chử Thanh Thu, lúc ấy nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, chỉ cảm thấy đối phương cao thâm khó lường, tâm hoài thiên hạ thương sinh, chỉ cần đứng trước mặt đã khiến người ta nghẹn lời không nói được.
Cho đến khi mẫu thân nàng lâm chung, nàng quỳ khóc ngoài Tử Vân Các suốt một ngày một đêm, khóc cạn nước mắt vẫn không đợi được Chử Thanh Thu mở cửa. Chính từ khoảnh khắc đó, nàng mới bắt đầu hận. Hận từng chút một, rồi ngày một sâu thêm.
Cuối cùng, nàng dứt khoát phát điên một lần, nghiên cứu pháp trận cải tử hoàn sinh, giết sạch đám tu sĩ xông vào Ma quật làm tế phẩm, rồi bắt sống Chử Thanh Thu mang về, ép nàng ta mở to mắt mà nhìn cho rõ tất cả.
Chử Thanh Thu chẳng phải yêu chúng sinh sao? Chẳng phải yêu đứa đồ đệ cao ngạo kia của mình sao? Chẳng phải mãi mãi cao cao tại thượng, tựa như thần linh sao?
Vậy thì nàng muốn kéo Chử Thanh Thu rơi xuống bùn đen.
Và nàng đã làm được.
Hôm ấy sấm chớp đùng đoàng, vô số tia sáng trắng kéo theo lửa rực xé tan bầu trời, chiếu sáng mặt đất máu chảy thành sông. Ninh Phất Y đứng giữa đống thi thể, mân mê cây Ngọc Địch Bạch Cốt trong tay, áo đen như ngâm mực, giữa gió lớn vẫn không hề động đậy.
*Ngọc Địch Bạch Cốt: Cây sáo ngọc màu xương trắng
Nữ nhân kia bị trói trên cột đồng xanh dơ bẩn, bộ y phục trắng xưa nay không nhiễm bụi giờ đã nhăn nhúm, đẫm máu. Gương mặt từng khiến cả Lục giới kinh diễm kia giờ hiện rõ sự tủi nhục và bi ai trước mắt Ninh Phất Y.
"Ninh Phất Y, ngươi không phải kẻ không thể cứu vãn... dừng lại đi." Giọng nói của Chử Thanh Thu run rẩy, nước mắt lăn từ khóe mắt, hòa vào bùn nhơ dơ dáy.
Ninh Phất Y thì vui mừng khôn xiết.
"Ngươi chẳng phải xưa nay luôn ngoan độc sao? Năm đó ta đã cầu xin ngươi đến như vậy mà ngươi cũng không động lòng, giờ thì khóc cái gì?" Ninh Phất Y cười sảng khoái, như thể mấy trăm năm qua chưa từng được thoải mái như vậy.
"Vì thấy có lỗi với mẫu thân ta? Vì ta đã giết đệ tử mà ngươi yêu quý? Hay vì ta đã trói ngươi lại?" Giọng Ninh Phất Y trầm thấp, mang theo nguy hiểm, nàng cúi người xuống thật chậm, hơi thở phả lên mặt người kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt mịn màng, nhìn vào đôi mắt vốn luôn sâu thẳm như giếng cổ kia, giờ đang dần nhuốm sắc đỏ.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, nhìn thấy Chử Thanh Thu chịu nhục lại có thể khiến mình vui sướng đến mức này.
Cái cảm giác thỏa mãn ấy rất ngắn ngủi, Ninh Phất Y từ trước đến nay đều rõ điều đó. Sau đó nàng khởi động pháp trận, rồi nữa là ánh sáng trắng bùng lên, chẳng biết từ lúc nào Chử Thanh Thu đã thoát khỏi giam cầm, lạnh lùng đâm thẳng một kiếm về phía nàng.
Cơn đau xuyên tim khiến nàng gần như bật khóc, nhưng lại đột nhiên cảm thấy vững lòng hơn hẳn.
Chết à? Cũng chỉ đến thế thôi. Mọi thứ không mang theo được gì, coi như kết thúc kiếp sống phù du.
——————
Một loạt những giấc mơ hỗn loạn lướt qua trước mắt Ninh Phất Y, hoặc như một bức họa trải dài ký ức năm xưa. Ninh Phất Y chỉ cảm thấy không khí quanh người như hóa thành thực thể, giam chặt lấy nàng đến mức một ngón tay cũng không thể động đậy.
Ban đầu trong tranh chỉ có nàng, một mình nàng, hoặc là đứng trên đỉnh nhật nguyệt thổi sáo, hoặc là nằm trong Ma quật nghênh gió, hoặc là cầm cây Nga Mi Thứ tội ác chồng chất của mình, triệu hoán thiên lôi đánh tan bọn tu sĩ muốn lấy mạng nàng.
Về sau, trong tranh bắt đầu có thêm những người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!