Chương 6: Thì ra là kẻ khác a!

Editor: Cửu Vỹ Hồ

Thiên Thảo lòng đầy khúc mắc đẩy cửa bước vào phòng tập, Nghiêm Húc đang hết sức tập trung kéo đàn violon bản Menuet, là một khúc nhạc êm ái, trữ tình, bản nhạc dân gian mời người thầm mến khiêu vũ của cô gái Pháp.

Rất nhanh bản nhạc đã kết thúc, hắn đặt đàn xuống hướng Thiên Thảo nhẹ nhàng hỏi:

"Lão sư, ta kéo bản nhạc này… nghe như thế nào?"

"Ân, rất khá, khúc này nghe qua giống như thể hiện tình yêu ngọt ngào, cháy bỏng nhưng lại vẫn đan xen đôi nét u buồn"

"Lão sư quả nhiên nghe ra được" Nghiêm Húc lại nhấc đàn lên

"Lão sư muốn nghe bài gì?"

"Ngươi không phải là muốn ta giúp ngươi luyện tập cho cuộc thi phân cấp sao? Sao bây giờ lại một bộ dáng rất ung dung đi?" 

"Ta đây là muốn kéo một khúc để cảm tạ lão sư, không nghĩ đến ngươi lại đồng ý dành thời gian giúp đỡ ta." 

Còn không phải do ngươi không cho ta đường lui….

Thiên Thảo đem lời bất mãn nuốt xuống, lại nói:

"Ngươi đã sớm vượt qua cấp 7, tuy rằng so với bạn cùng lứa tốc độ tiến triển tương đối nhanh nhưng nền tảng sợ không vững chắc, không bằng kéo khúc"Ảo mộng

"đi, tuy không quá khó nhưng lại yêu cầu cao trong việc khống chế độ mạnh yếu của ngón tay, giống như là lướt trên mặt băng mỏng vậy, ngươi chỉ cần chịu khó luyện tập kéo được khúc này hoàn mỹ thì những chỗ khác hẳn là không có vấn đề gì."

Nghiêm Húc thật nghe lời diễn tấu Ảo mộng khúc, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Thiên Thảo nghiêm khắc chỉ ra những chỗ sai của hắn, Nghiêm Húc buông đàn:

"Lão sư làm mẫu giúp ta" 

Nhìn kỹ Thiên Thảo tiếp nhận đàn kéo lại đoạn Nghiêm Húc vừa làm sai, ai biết nàng vừa kéo được một lúc đằng sau lưng liền cảm giác một thân thể ấm áp, ngón trỏ thon dài áp lên ngón trỏ của nàng, hơi thở nam tính của Nghiêm Húc phả vào lỗ tai:

"Lão sư, để ta cảm thụ động tác của ngươi một chút" 

Đối với cái học sinh nguy hiểm lòng tự ái lại cao, dễ trở nên cực đoan như Nghiêm Húc, Thiên Thảo cũng không dám lỗ mãng, sợ chọc giận hắn ngày nào đó liền nửa đường về nhà bị hắn bắt cóc, đem đến phòng tối luân

- gian ~ Thế nên Thiên Thảo hết sức kiềm chế không thể hiện ra bất mãn của mình, tiếp tục để Nghiêm Húc vuốt ve ngón tay.

Thế nhưng phản ứng của Nghiêm Húc giống như càng ngày càng không bình thường, cằm hắn chậm rãi cúi thấp, cuối cùng gần như là tựa vào trên vai Thiên Thảo, bất quá nàng cũng không thể bắt bẻ động tác này có chỗ nào không đúng.

Hơi thở của hắn càng ngày càng trầm, giống như đang hít hà cái gì, Thiên Thảo cảm giác bên hông có một bàn tay đang chậm rãi di động, tựa như tính toán ôm lấy nàng.

Thiên Thảo lập tức dừng kéo đàn, âm thanh đàn violon cũng vì thế mà dừng lại. Nàng đem đàn trả lại cho Nghiêm Húc:

"Thời gian cũng không còn sớm, ta cũng cần trở về rồi"

Để ta đưa lão sư về

Không cần

Từ phòng âm nhạc đi ra, nhìn trời có vẻ đã khá trễ, đang lúc nàng tính toán đi ra cổng trường, phía sau đột nhiên có một bàn tay giữ chặt lấy nàng, một con dao nhỏ lạnh lẽo kề trên cổ, bên tai vang lên âm thanh xa lạ: Đi theo ta

Hình ảnh này làm Thiên Thảo lập tức nghĩ đến đoạn AV kia, chính là cái đoạn AV nhặt thước kẻ cùng tên nam sinh biến thái. Nhưng là người đang bắt cóc nàng dường như không phải Nghiêm Húc đi? Thế nào lại đổi thành một cái người xa lạ?

Tuy rằng Thiên Thảo biết trong bộ AV nữ chủ sau khi bị bắt cóc thì kết cục cực kỳ thảm thiết, nhưng đối với nàng thì xem ra trinh tiết gì đó đều nhẹ tựa lông hồng, bảo toàn mạng sống mới là trọng yếu.

Cho nên Thiên Thảo phi thường hèn nhát mở giọng nịnh nọt:

"Từ từ nói chuyện nha, trước ngươi bỏ dao xuống, muốn đi đến nơi nào ta đây đều sẽ đi cùng ngươi ~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!