Chương 45: THIÊN PHÚ THỨ HAI

Husky kêu "gâu gâu" phản đối, Tuyết Bảo và Hổ con cũng nhìn Diệp Như Hề chằm chằm.

Như thể đang nói, chủ nhân, sao người chỉ thương mỗi con của anh trai, không thương con của mình. Chỉ cho nó ăn ngon, không cho chúng em ăn.

Diệp Như Hề bất đắc dĩ, chẳng phải do thể chất của Tiểu Hắc tương đối yếu nhất, suýt chút nữa không chịu nổi sự xâm nhập của năng lượng cuồng bạo sao?

Tuy biết mấy đứa nhỏ nhà mình dù không cho ăn cũng có thể chịu đựng được, nhưng khi đối mặt với ánh mắt u oán của ba con thú cưng, Diệp Như Hề lập tức từ trong không gian lấy ra món khoái khẩu của từng đứa -

Của Tuyết Bảo là một đĩa cá khô nhỏ kèm thịt ức gà xé sợi.

Cho Husky là một bát xương lớn. Nó chỉ thích gặm xương, không có xương chỉ có thịt thì không ngon.

Của Hổ con là một thau thịt bò tươi.

Vì lượng thức ăn khá nhiều, cần một khoảng thời gian mới ăn xong. Diệp Như Hề còn cầm ô che tạm cho chúng, tránh mưa axit làm ướt thức ăn.

Lần này, ba con thú cưng đều hài lòng. Cả ba đều cảm thấy, chủ nhân đối xử với chúng chu đáo hơn so với con của nhà khác.

Tiểu Hắc đã nuốt chửng hai con chuột: ...

Thôi được rồi, ai bảo lúc nãy nó đang trong tình huống khẩn cấp, làm gì có tâm trạng nhàn nhã mà ăn uống từ tốn.

Đột nhiên, Diệp Như Hề cảm thấy cổ tay mình bị thứ gì đó cào nhẹ, cúi đầu nhìn xuống... À, là Hấp Huyết Đằng.

Diệp Như Hề: "Đằng Đằng à, em cũng muốn ăn gì đó sao? Vậy uống một ly m.á. u nhé? Máu gà, m.á. u vịt, m.á. u lợn hay m.á. u bò?"

Hấp Huyết Đằng ngại ngùng lắc lư lá cây: "Cho em một phần Phở huyết vịt đi~ cảm ơn chủ nhân."

Món phở huyết vịt mà Hấp Huyết Đằng thích ăn đương nhiên khác với món người ăn. Huyết vịt là m.á. u tươi chưa đông hoàn toàn, còn sợi phở thì được làm từ các loại rau củ năng lượng trộn với bột gạo rồi dùng máy làm mì để làm ra phở màu. Như vậy cũng có thể cung cấp năng lượng cho Hấp Huyết Đằng.

Ngoài việc hấp thụ m.á. u động vật, nó cũng có thể hấp thụ năng lượng thực vật để sử dụng cho riêng mình.

Diệp Như Hề:

Cô lấy ra một bát m.á. u vịt tươi rói, cộng thêm một chậu phở màu vừa mới làm xong chưa phơi khô, đặt bên cạnh Hấp Huyết Đằng.

Cô đã làm rất nhiều loại phở màu bằng rau củ, định bụng phơi khô để ăn dần. Nhưng sau khi bị Hấp Huyết Đằng phát hiện, nó đã cướp đi một nửa, còn yêu cầu không phơi khô, như vậy ăn sẽ ngon hơn.

Huyết Tước Đằng ăn thì không cần phải che ô, mưa axit cũng là chất dinh dưỡng mà nó thích ăn.

Rất hài lòng với bữa ăn, Hấp Huyết Đằng vươn ra hai nhánh đầy giác hút, cắm vào bát m.á. u vịt và bát phở, bắt đầu thưởng thức món ngon.

Bên cạnh, Hổ nhỏ ăn ngấu nghiến, nhanh chóng giải quyết xong một thau thịt bò tươi. Nó còn vỗ vỗ cái thau trống không.

"Hống Hống~."

—— "Chủ nhân, thêm một thau nữa!"

Đây là một con hổ tham ăn, phải nói là siêu háu ăn. Một mình nó ăn còn nhiều hơn mấy đứa nhỏ khác cộng lại.

Diệp Như Hề bất đắc dĩ, lại lấy ra một thau thịt dê, một thau thịt gà.

Hổ nhỏ mỗi lần ăn cơm đều phải ăn hết ba thau thịt.

May mà tận thế đã đến rồi, sau này có thể thả Hổ con tự mình ra ngoài săn mồi, còn có thể hấp thụ một số tinh hạch zombie, tinh hạch biến dị thú, để cung cấp phần lớn năng lượng cần thiết cho Hổ con.

Nếu không, một ngày ăn năm bữa, một bữa ba thau thịt thế này, dù nhà có to bằng hòn đảo cũng không nuôi nổi nó!

Dù sao thì, theo sự lớn dần về kích thước của Hổ nhỏ, khẩu vị của nó cũng ngày càng lớn, thịt cấp một trong không gian của Diệp Như Hề đã bị Hổ nhỏ ăn đến gần hết luôn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!