Chương 27: CHỈ CÓ THỂ NUÔNG CHIỀU ANH THÔI!

Đến "địa bàn" của người khác, Diệp Như Hề cũng không tiện hỏi Thẩm Thanh Húc về Lệ Trường Uyên. Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của cô về anh trai mình, nói không chừng những gì anh biết về Lệ Trường Uyên lắm khi còn ít hơn cô nữa là.

Có lẽ trong mắt Thẩm Thanh Húc, Lệ Trường Uyên chỉ là một kẻ ngốc lắm tiền dễ bị lừa! Thật ra, có khi trong mắt Lệ Trường Uyên, anh mình mới chính là kẻ ngốc lắm tiền dễ bị gạt!

Dù không nói gì, nhưng từ nụ cười đôi lúc thoáng qua trên gương mặt của Thẩm Thanh Húc, như thể anh vừa chiếm được một món hời lớn, Diệp Như Hề đã đoán ra được phần nào.

Diệp Như Hề cảm thấy thật bất lực.

Rõ ràng trong nguyên tác, Thẩm Thanh Húc sau khi biết tin "Diệp Như Hề" qua đời, anh đã hắc hóa và trở thành một Đại Boss vô cùng khó nhằn.

Nhưng sao bây giờ, anh trai cô lại càng ngày càng trông có vẻ ngốc nghếch thế này? Rốt cuộc đã sai công thức ở đâu?

Đừng xem thường những thứ Thẩm Thanh Húc đưa cho Lệ lão gia tử chỉ là một ít thuốc và thực phẩm cấp 0.5.

Những cái này tuy tạm thời chỉ giúp cải thiện sức khỏe, nhưng điều này đồng nghĩa với việc ông cụ có khả năng trở thành dị năng giả cao hơn rất nhiều so với người thường.

Đây là một điều cực kỳ quý giá, dù có tiền cũng mua không được. Trân quý vô cùng!

Vậy mà đối phương chỉ cần một bộ thiết bị y tế cũ đã lấy được những thứ đó, thậm chí còn rút cạn cả tiền của Thẩm Thanh Húc.

Chỉ cần Thẩm Thanh Húc còn muốn tiền và vật tư, chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn bước vào cái bẫy mà Lệ Trường Uyên đã đào sẵn...

Không những thế, Thẩm Thanh Húc không chỉ tự mình đi theo Lệ Trường Uyên đến tỉnh Y. Anh còn gọi cả em gái ruột của mình, người sở hữu rất nhiều thực phẩm và thuốc cấp cao, cùng đi theo.

Thật là một ông trùm trong giới kinh doanh, một "chiến đấu cơ" của giới tư bản, lòng dạ đúng là vô cùng "đen tối"!

May mà Diệp Như Hề thông qua nguyên tác đã hiểu rõ tính cách của Lệ Trường Uyên. Cô biết anh ta là người trọng tình nghĩa.

Nếu không, gặp phải người có tâm cơ xảo quyệt như vậy, Diệp Như Hề thực sự chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

Dù hai anh em cô có cộng lại cũng không đấu nổi anh ta.

Tuy nhiên, so với phiên bản Thẩm Thanh Húc hắc hoá trở nên thông minh cơ trí, thì Diệp Như Hề vẫn thích thấy anh trai mình có chút ngây thơ và có phần ngốc nghếch như này hơn.

Bởi điều đó chứng tỏ, anh ấy không còn đơn độc bước đi trong bóng tối, lặng lặng thay cô gánh vác mọi thứ nữa. Cuộc sống của anh ấy vẫn còn ánh sáng.

Thẩm Thanh Húc cảm thấy hơi rùng mình khi bị em gái nhìn chằm chằm. Anh ghé sát vào cô, thì thầm: "Em gái, có gì không ổn à? Sao anh cảm giác em đang nhìn anh như thể nhìn một tên ngốc vậy?"

Nhìn đi, anh ấy chẳng có chút gì gọi là trưởng thành và chín chắn của một tiến sĩ nghiên cứu sinh học cả!

Diệp Như Hề giơ tay, vỗ nhẹ lên cánh tay của Thẩm Thanh Húc, ra hiệu anh ngồi ở ghế bên cạnh: "Không có gì, anh có muốn ăn dâu tây và cherry không?"

Đôi mắt Thẩm Thanh Húc sáng lên: "Có!"

Trong không gian của anh cũng có không ít thực phẩm cấp một, nhưng đó là do Diệp Như Hề bảo anh tự lấy từ không gian của cô. Điều này sao sánh được với việc được em gái tự tay hái cho chứ?

Dâu tây của em gái hái chắc chắn ngọt hơn!

Diệp Như Hề giả vờ giả vờ lấy từ ba lô, thực ra là từ không gian, một hộp cherry và dâu tây đưa cho anh trai.

Thẩm Thanh Húc nở nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt anh vô cùng rạng rỡ: "Em gái, em cũng ăn đi!"

Anh tự mình ăn một quả, rồi đưa cho em gái một quả, cứ như hai đứa trẻ đang ngồi ăn trái cây cùng nhau vậy.

Diệp Như Hề: ...

Toang rồi, toang thật rồi! Sao anh trai mình ngày càng ngốc nghếch thế này.

Hơn nữa, hình như chỉ khi ở bên cô thì anh mới như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!