Phùng Đình Đình vẫn ngồi dưới đất, nghe thấy Đoạn Minh Hiên gọi cô là "đồ đê tiện", còn nói cô chỉ là "đũy này đũy nọ", "cơn gió thoảng qua",... Đôi mắt cô ta chứa đầy hận thù, gần như muốn hóa thành thực thể.
Nhưng sự thù hận đó không phải dành cho Đoạn Minh Hiên
- người đã mắng cô thậm tệ, mà cô ta càng căm hận Diệp Như Hề hơn.
Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu là của cô ta thì tốt biết mấy!
Phùng Đình Đình muốn đứng dậy nhưng phát hiện chân mình bị bong gân, cổ chân đau nhói.
Đoạn Minh Hiên tiến đến gần Diệp Như Hề, đến khoảng hai ba mét, anh ta giang hai tay ra như muốn ôm cô vào lòng.
Diệp Như Hề vẻ mặt ghét bỏ, cô vô cùng tức giận. Tên này đúng là một gã đàn ông tự cao tự đại và hèn hạ!
Cô rất muốn đá bay gã đàn ông đáng ghét này, nhưng nếu làm vậy có thể khiến người khác chú ý. Vì sức mạnh của cô vượt xa một nữ sinh viên đại học bình thường.
Điều này không tốt cho kế hoạch "ẩn mình phát triển" của cô.
Diệp Như Hề nhanh chóng lùi lại ba bước, dùng tinh thần lực tạo thành một bàn tay vô hình, mạnh mẽ đẩy về phía hai chân của Đoạn Minh Hiên!
Đoạn Minh Hiên bất ngờ mất thăng bằng, không thể kiểm soát được cơ thể, ngã nhào về phía trước…
Ngay sau đó, anh ta đập mạnh xuống sàn, ngã một cú đau điếng!
Điều khiến Đoạn Minh Hiên kinh hãi hơn là khi ngã xuống, rõ ràng trên sàn chỉ có bụi bẩn, ngoài ra chẳng có gì khác. Nhưng vị trí nhạy cảm nhất của anh ta lại như bị hàng chục cây kim sắc nhọn đ.â. m xuyên qua…!
"Á á á—!"
Tiếng hét chói tai của một người đàn ông vang vọng khắp bãi đậu xe.
Diệp Như Hề đứng bên cạnh mỉm cười châm chọc: "Ồ, có lẽ đây là trường hợp điển hình của câu nói, người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị sặc, đi trên đất bằng cũng bị ngã! Tôi không có đụng vào anh, đừng có mà vu oan nhé!"
Đoạn Minh Hiên nằm co quắp dưới đất, đau đến nỗi không nghe rõ Diệp Như Hề nói gì. Anh ta cầu xin: "A a a, đau quá! Như Hề, mau đưa anh đến bệnh viện..."
Diệp Như Hề lạnh lùng đáp: "Đừng gọi tên tôi, tôi thấy ghê tởm lắm! Chúng ta chẳng thân thiết gì đâu!"
Phùng Đình Đình ở cách đó không xa, thấy Đoạn Minh Hiên ngã xuống, lại còn có vẻ bị thương ở chỗ hiểm. Cô ta quên luôn đau đớn, chẳng màng đến cái chân bị bong gân nữa, vội vã bò dậy, tập tễnh bước về phía này.
"Anh Hiên, anh không sao chứ? Để em đưa anh đi bệnh viện !" Phùng Đình Đình lo lắng, sốt ruột hỏi thăm.
Cô ta thích Đoạn Minh Hiên, nhưng càng thích tiền của anh ta hơn. Đoạn Minh Hiên bị thương khi hẹn hò với cô, dù không phải lỗi của cô, nhưng anh ta vẫn có thể giận cá c.h.é. m thớt. Cô không muốn mất cả người lẫn của.
Nhưng khi đi được vài bước, gót giày cao gót của Phùng Đình Đình bất ngờ trượt...
Phùng Đình Đình té ngã sấp mặt, cũng ngã một cú đủ để ăn shit!
Đáng buồn thay, mũi của cô ta lại đập thẳng vào đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Đoạn Minh Hiên.
Phùng Đình Đình hoảng hốt kêu lên: "A a a, mũi tôi! Cái mũi giả của tôi bị rơi ra rồi, hu hu hu!"
Diệp Như Hề bước lên xe, khởi động máy và lái ra khỏi bãi. Khi đi ngang qua hai người, cô dừng xe, hạ cửa sổ xe xuống.
Đoạn Minh Hiên thấy tia hy vọng, vội nói: "Như Hề, em mau đưa anh đến bệnh viện được không! Nếu trễ, hạnh phúc của em sau này sẽ... ực ực..."
Rào rào...
Diệp Như Hề tạt cả chai nước tẩy bồn cầu vào người hai người họ.
"Đoạn Minh Hiên, anh vừa có vợ sắp cưới, vừa có bạn gái. Trái ôm phải ấp rồi mà vẫn dám đeo bám tôi! Hừ, đáng đời! Sao không ngã c.h.ế. t luôn đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!