Chương 9: Thích

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

8 giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Sở Cảnh híp mắt tắt báo thức trên điện thoại, cánh tay gục xuống bên mép giường.

Anh nằm lì trên giường, não bộ thong thả khởi động, sau đó bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Gối đêm qua anh gối đầu đã biến thành cánh tay, chân anh dẫm lên xúc tu mềm mụp, trong ngực còn ôm hai cái vòi khác.

Sở Cảnh biết tư thế ngủ của mình không tốt, đặc biệt là vào những lúc giao mùa, sáng sớm tỉnh lại phải đi nhặt gối dưới đất là chuyện thường ở huyện. Anh còn luôn cuộn chăn lại thành một đống, mò nửa ngày cũng không tìm thấy bốn góc chăn.

Lúc Gia Tháp ở hình dáng cục bông xù vẫn luôn rất ngoan, trước khi ngủ là tư thế gì, tỉnh dậy vẫn là tư thế ấy. Khó mà tin đêm qua anh không phải là người chủ động dựa vào hắn.

Sở Cảnh đang nghĩ cách xuống giường mà không đánh thức Gia Tháp, thì Gia Tháp đang bị anh xem như gối đầu bỗng mở mắt ra, đôi đồng tử vàng kim ngơ ngác nhìn anh.

"... Không có gì đâu." Sở Cảnh ấn ấn huyệt thái dương. "Tôi đi làm trước đây."

_____

Đêm trước lập đông, cửa hàng bánh kếp (*) nghỉ vài ngày rốt cuộc cũng mở trở lại. Thời điểm tan làm cũng là giờ ăn tối, Sở Cảnh xếp hàng một lúc trước cửa hàng mới đến lượt.

(*) /bánh kếp.

"Một bánh kếp thịt xông khói, ít cay nhé." Anh lấy điện thoại ra quét mã, nhập tiền nửa chừng lại xoá toàn bộ. "Thêm một phần thập cẩm không cay."

"Được được." Ông chủ thuần thục phết sốt lên bánh, chiên thịt xông khói đến khi vàng giòn thơm lừng, sau đó cuộn chúng lại trong lớp bánh mỏng. Dao xẻng nhanh nhẹn cắt bánh thành hai phần.

Sở Cảnh xách hai cái bánh kếp nặng trĩu về, vừa bước vào thang máy chung cư đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp đang làm cùng hạng mục, than trách rằng khách hàng vốn đang khen hết lời bỗng dưng thay đổi.

"Khách thấy giá cả quá cao, mong chúng ta giảm 3%." Đồng nghiệp bên kia điện thoại thở dài. "Giá này còn không chịu nữa hả trời?"

Sở Cảnh mở khoá vân tay. "Chúng ta chỉ có thể giảm bớt đồ hoạ thôi. Ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với khách, hôm nay---"

Anh tạm dừng trước cửa vài giây, lúc sau hít một hơi thật sâu, đè nén trái tim đang loạn nhịp của mình. "Hôm nay cứ vậy trước đã."

"Hiểu rồi."

Cúp điện thoại, Sở Cảnh cất máy vào túi, vừa cởi áo khoác vừa hỏi. "Tôi đã nói không cần chờ rồi mà, sao vẫn đứng ở đây thế?"

Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc Gia Tháp biến thành hình người, Sở Cảnh vẫn chưa hoàn toàn quen việc hắn dùng bộ dáng con người đón mình. Mỗi lần tan làm về nhà thấy đàn ông khoả thân đứng ngay cửa là một lần trái tim kích động.

Gia Tháp bị tra hỏi, tự giác nâng xúc tu lên muốn cầm áo khoác. Sở Cảnh liếc nhìn cánh tay người đang hạ xuống, đưa áo khoác cho hắn.

Anh và Gia Tháp vẫn chưa thể giao tiếp bình thường. Mấy câu hỏi đúng sai còn có thể trả lời bằng cách gật và lắc đầu, nhưng những câu phức tạp hơn chỉ có thể tạm thời gác lại.

"Tôi có mua bánh kếp, này là phần của cậu." Sở Cảnh đặt phần bánh lớn hơn lên bàn, lấy một lon Coca từ tủ lạnh ra.

Coca mới mở nắp còn đang sủi bọt, bọt khí lạnh lẽo tràn ra thân lon. Sở Cảnh uống Coca ướp lạnh, dựa vào quầy bếp quan sát Gia Tháp ăn.

Sinh vật phi nhân loại lần đầu ăn thử đồ ăn con người, trước tiên nghiêng đầu quan sát, sau đó dùng vòi cầm lên nhét vào miệng, đôi tay người lót ở dưới hứng mảnh vụn bánh.

Má hắn phồng lên, tiếng nhai vỏ mỏng giòn vang lên rôm rốp.

_____

Gia Tháp biến thành hình người tiện hơn trước đây rất nhiều, mỗi ngày ăn cùng đồ với Sở Cảnh, không cần cho ăn riêng.

Nhưng cũng có điểm bất tiện.

Ánh đèn trong phòng tắm bị hơi nước làm mờ, hiện ra một bóng dáng mơ hồ. Sở Cảnh ngồi trong bồn tắm, còn Gia Tháp canh giữ bên ngoài cửa. Qua lớp kính mờ, bóng dáng ấy khiến anh khó lòng tập trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!