Chương 8: Tạo hình

Cuối thu có một trận mưa lớn, hạt mưa rơi lộp độp trên cửa kính, giọt nước bắn tung toé, người đi đường chen chúc trú mưa trước cửa hàng trong phố buôn bán. Sở Cảnh bung dù, vội vàng chạy qua trước mặt họ.

Gần đến tháng 11, mặc cho không khí vẫn khô nóng như cũ, số lần Gia Tháp ngủ trong lồng ng. ực anh ngày càng nhiều. Sở Cảnh linh cảm nhiệt độ sẽ giảm, hôm qua mới đem hết chăn ga gối nệm mùa hè ra giặt.

Nhưng thời tiết phương Nam dễ thay đổi, nước mưa và gió rét muốn đến là đến, trước khi ra khỏi nhà anh đã quên đóng cửa sổ. Ga giường phơi ở ban công chắc đã ướt nhẹp rồi.

Sở Cảnh dẫm lên thảm chống trượt ướt nhèm nhẹp, tay thấm đẫm nước mưa cọ cọ trên khoá vân tay. Thiết bị điện tử không quá nhạy, sau khi mở khoá thất bại vài lần mới chịu mở cửa nhà.

Anh đẩy cửa ra, Gia Tháp không như mọi ngày ngồi xổm ở cửa nhà chờ anh. Căn hộ không bật đèn, có lẽ bởi vì trời mưa bất chợt, bên trong tối hơn hẳn ngày thường.

Sở Cảnh nhìn khắp phòng khách, sinh vật màu đen to lớn đứng ngây ngốc giữa phòng khách và ban công, tay còn đang ôm chăn đệm vừa rút vào. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đồng tử vàng kim trong căn phòng tối tỏa ra ánh sáng sâu thẳm, cây dù thấm đẫm nước mưa rơi trên đất.

Gia Tháp luôn duy trì hình dáng cục bông xù phúc hậu và vô hại. Qua một thời gian, Sở Cảnh cũng quên mất bản thể hắn lớn cỡ nào.

Đầu thiếu mất một góc của hắn đã mọc lại, xúc tu chen lấn trên sofa, đầu vòi rũ trên đất, bốn phía còn có dấu vết bị kéo lê.

Sở Cảnh ngây người. "... Gia Tháp?"

"Rầm rầm ——"

Ném chăn đệm lên sofa, sinh vật ngoài hành tinh khổng lồ trườn thẳng vào phòng bếp, xúc tu kéo lê trên đất theo sát đằng sau, đánh đổ cả thùng rác.

Lúc Sở Cảnh bước vào chỉ thấy một bộ dáng hốt hoảng. Gia Tháp cuộn tròn một góc trong bếp, đồng tử vàng kim nheo lại, lén nhìn anh.

Cơ thể hắn từ từ thu nhỏ lại, lông tơ đen tuyền nhanh chóng mọc lên, bao trùm thân hình loã lồ.

Tiếng báo phim hoạt hình sắp kết thúc truyền đến từ phòng khách. Sở Cảnh tắt TV, lại gọi một tiếng. "Gia Tháp."

Cục bông xù đã thu nhỏ lại, thận trọng bò ra từ góc nhà, xúc tu lông xù cuộn tròn lại.

Sở Cảnh cúi đầu nhìn hắn. "Làm như tôi chưa thấy qua hình dáng thật của cậu ấy, trốn làm gì?

Gia Tháp không dám nhìn thẳng Sở Cảnh, nghe vậy không nhịn nổi nâng mắt nhìn lén. Đôi mắt tròn xoe, không có lòng trắng, nhưng thần sắc chẳng khác gì so với cún con làm sai sợ chủ nhân trách phạt.

Sở Cảnh sao không nhận ra hắn nghĩ gì, ngồi xổm xuống, ôn hoà hỏi. "Cậu nghe hiểu tôi nói gì, đúng không?"

Gia Tháp ngẩng đầu, vòi đập nhẹ xuống sàn nhà.

Nghĩa là nghe hiểu.

Sở Cảnh lại hỏi: "Lần trước cũng là cậu rửa ly, đúng không?"

Lúc trước chỉ là đoán mò, hiện tại tận mắt thấy Gia Tháp rút ga giường vào, suy đoán có chút không tưởng của anh đã được chứng thực.

Quên rửa ly và bát đũa, quần áo trong sọt cũng chưa bỏ vào máy giặt, mấy thùng hàng chuyển phát nhanh khui ra trước khi ngủ... Mấy việc đó anh quên, lười biếng không muốn làm việc nhà, Gia Tháp lại lặng lẽ làm thay anh.

Quả nhiên, Gia Tháp nghe anh nói xong thì cúi gằm mặt xuống, xúc tu xoắn xuýt vào nhau, rối rắm hơn nửa ngày mới gật đầu thừa nhận.

Cầm ga giường được chất đống trên sofa lên, chỉ có một góc nhỏ dính nước mưa, Sở Cảnh xoa đầu Gia Tháp. "Cảm ơn cậu."

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhỏ dần, Sở Cảnh ngồi trên đất trong bếp, lòng bàn tay cọ cọ tay Gia Tháp.

"Cậu có thể biến thành người không?" Sở Cảnh chỉ bản thân. "Giống như tôi ấy."

Gia Tháp nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu rồi lại lắc.

Ngôn ngữ cơ thể không biểu đạt được hết ý tứ, Gia Tháp trả lời câu hỏi của Sở Cảnh xong, cơ thể lại lần nữa biến lớn, nặn ra hình dáng con người tổng quát, sau đó ngũ quan cụ thể và đường cong cơ bắp mới dần hình thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!