Chương 5: Lần đầu gặp gỡ

Bản tính Gia Tháp ngoan ngoãn, ở bên Sở Cảnh luôn nghe theo sự sắp xếp của anh. Nhưng ở phương diện nào đó, hắn lại có sự cứng đầu nhất định.

Ví như sau khi ôm ấp thân mật sẽ luôn muốn một nụ hôn sâu.

Từ môi đến cổ họng, mỗi tấc da thịt đều được hắn li. ếm láp tỉ mỉ.

Sở Cảnh mệt không nhúc nhích nổi, sau vài nụ hôn sâu đã mơ mơ màng màng, cánh tay mềm nhũn đặt lên vai Gia Tháp, so với đẩy ra thì giống như ngầm đồng ý hơn.

Anh mặc cho Gia Tháp lộn xộn một hồi, ở lần hôn môi thứ ba cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, ngủ gục trên xúc tu đang quấn quanh thân mình.

Sở Cảnh ngủ không sâu, đương lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh cảm nhận cơ thể mình được bế lên, trong lúc di chuyển gió lạnh thổi qua mắt cá nhân, sau đó lại được ngâm mình trong làn nước ấm áp.

Hơi nóng dày đặc làm ý thức anh mơ hồ, khi Sở Cảnh tỉnh lại sau cơn buồn ngủ đã không còn ở phòng tắm. Anh nằm trên giường, toàn thân quấn chăn mềm mại.

"Gia Tháp?" Sở Cảnh trở mình, tay s. ờ s. oạng trên giường.

Phòng ngủ không bật đèn, trong không gian tối tăm, một đôi xúc tu lông xù chui từ trong chăn ra, quấn lên cánh tay đang sờ loạn khắp nơi của Sở Cảnh.

Sở Cảnh vuốt lông tơ trên thân xúc tu, ngón tay xoay tròn trên đầu vòi đang cuộn lại, lẩm bẩm. "Lại thu nhỏ à?"

"Ôm một cái, muốn." Âm thanh rầu rĩ của Gia Tháp truyền đến từ trong chăn.

Hắn lại biến về hình dạng ban ngày, lật tung chăn bông, chui vào trong lồng ng. ực Sở Cảnh. Bộ dáng xúc tu ôm ngực khiến Sở Cảnh nhớ lại lần đầu tiên anh nhặt được hắn.

_____

Cuối tháng 8, một tuần trước tiết Bạch Lộ.(*)

(*) Bạch Lộ là tiết khí thứ 15 trong 24 tiết khí trong năm theo lịch tiết khí của một số quốc gia như Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên.

Mùa thu ở phương Nam không có cảm giác hiu quạnh hay lá rụng đầy đất, núi rừng ở nông thôn một mảnh xanh tươi. Sở Cảnh mặc áo sơ mi bạc màu và quần dài, tiến vào trong núi.

Nhiệm vụ tiếp theo của bộ phận yêu cầu xuống nông thôn sưu tầm tư liệu, nhưng những thành viên khác đều có hạng mục đang làm. Hiển nhiên, nhiệm vụ này rơi vào tay Sở Cảnh, người vốn đã xin nghỉ phép từ sớm.

Sở Cảnh theo nghề đã nhiều năm, quen cửa quen nẻo, nhưng anh thật sự không thích xuống nông thôn sưu tầm tư liệu. Cả ngày màn trời chiếu đất (*), túi ngủ loại mềm cũng không thoải mái bằng giường đệm của anh.

(*) Màn trời chiếu đất: sống không nhà không cửa, chịu cảnh dãi dầu mưa nắng.

Cũng may chỉ cần làm một tuần, cố gắng chịu đựng rồi sẽ qua.

Sở Cảnh cất máy ảnh, phủi đống cỏ khô dính trên ống quần mình xuống.

"Gào—-"

Mùa sinh sản sớm đã qua, đàn chó hoang trên núi lại bất an lạ thường. Đêm xuống, tiếng chó hoang luôn truyền đến từ trong núi, kèm theo âm thanh nhánh cây lay động, tựa như đang xua đuổi thứ gì đó

Đàn chó hoang này là chó giữ nhà, trước đây được nuôi kế bên ngôi làng. Sau khi thanh niên trai tráng trong làng lần lượt ra ngoài làm ăn, ngôi làng trở nên vắng vẻ,

mấy con chó giữ nhà cũng bắt đầu lang thang trên núi.

Ở khu này không có mãnh thú lui tới, nơi Sở Cảnh cắm trại cũng cách đàn chó hoang rất xa. Nhưng núi rừng vốn có nhiều rắn và côn trùng, ngôi làng gần đây nhất cũng cách khoảng hai cây số.

Vì lý do an toàn, Sở Cảnh không đi sâu vào trong núi, nhiều nhất chỉ dạo bên ngoài một vòng, trước khi mặt trời lặn sẽ rời đi.

Hôm nay còn chưa đến hoàng hôn, đám chó hoang lại náo nhiệt lạ thường. Xa xa truyền đến âm thanh hú hét, cứ như đang tụ tập ở chỗ nào đó.

Sở Cảnh không định ở lại, cầm máy ảnh chạy nhanh xuống núi. Khi đi ngang qua đồng ruộng bỏ hoang, anh bỗng nhìn thấy dưới mặt cỏ có một đống lông xù xù.

Thứ đó cuộn tròn lại như một quả bóng, cả người đen tuyền, đen đến mức không nhìn rõ đâu là đầu đâu là đuôi, nhìn qua cứ tưởng món đồ chơi bị vứt đi, quan sát một hồi mới phát hiện nó có hô hấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!