Đêm xuân triền miên qua đi, khi Sở Cảnh tỉnh lại từ trong cơn mê vẫn còn thấy mơ hồ.
Rèm cửa đóng chặt, ánh sáng yếu ớt lọt vào, không rõ thời gian cụ thể.
Gia Tháp phía sau còn đang ngủ say, mười xúc tu dang rộng lộn xộn, kéo dài từ mép giường xuống mặt đất. Sở Cảnh được hắn bao bọc trong ngực, giống như bảo vật được rồng canh giữ.
Vẫn trong tư thế ngủ như thường lệ, Gia Tháp ôm không dùng sức, Sở Cảnh nới lỏng cánh tay trên eo, duỗi tay lấy điện thoại bên mép giường.
Đầu năm mới, màn hình điện thoại liên tục sáng lên khi nhận được tin nhắn. Bởi vì công việc yêu cầu giao tiếp với khách hàng quanh năm, Sở Cảnh không thể tắt máy, bốc hơi giữa đời trong kỳ nghỉ phép.
Nhưng mà phóng túng thân thể quá độ mệt hơn tăng ca suốt đêm gấp trăm lần, cánh tay vô cùng nặng nề, từng khớp xương đều đau nhức. Sở Cảnh còn chưa mở điện thoại lên lần nữa đã ngủ thiếp đi.
Lần này giấc ngủ của anh rất nông, nửa tỉnh nửa mơ cảm giác giường đệm rung lắc, nghe tiếng rèm được kéo ra, sau đó hình như có gì chạm vào mắt anh.
Sở Cảnh mở mắt, Gia Tháp vốn nên ngủ cạnh anh lại ngồi xổm bên mép giường, xúc tu mềm mại v. uốt ve đuôi mắt anh.
"Hửm? Sao thế?" Sở Cảnh ho một tiếng, cổ họng hơi khàn, tay đặt ở mép giường nâng lên, mu bàn tay lành lạnh áp lên mặt Gia Tháp.
Gia Tháp dùng tay người nắm lấy tay anh, bao bọc trong lòng bàn tay. "Rất đau, hả?"
Sở Cảnh chưa tỉnh ngủ hẳn, mất một lúc mởi hiểu hắn hỏi cái gì.
"Không đau chút nào." Sở Cảnh lắc đầu. "Sao lại hỏi thế?"
Mặc dù đều là lần đầu, nhưng trải nghiệm đêm qua không tệ.
Gia Tháp rất nghe lời, mỗi một bước đều do anh chỉ dẫn, bảo chạm vào nơi nào cũng chỉ chạm đúng nơi ấy, nặng hay nhẹ cũng nghe theo ý anh, mãi đến một khắc cuối cùng mới mất khống chế mà quấn lấy anh.
Tuy rằng còn ngây ngô, nhưng phần cứng ưu việt hoàn toàn bù đắp cho kỹ năng non nớt, huống chi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Gia Tháp luôn dùng chất giọng trầm thấp thì thầm bên tai anh nói "Thích", Sở Cảnh bây giờ nhớ lại đã thấy vành tai nóng lên.
Lần đầu tiên đã vồ vập nhau như vậy, quả nhiên bản thân cũng không ổn.
Sở Cảnh vẫn đang hồi tưởng lại những chi tiết đêm qua, bàn tay không bị Gia Tháp nắm giữ thì giấu dưới chăn, ấn trên bụng, đo đạc lại một chút.
Gia Tháp quan sát sắc mặt anh, rồi bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hôm qua, khóc..."
Ban đầu Sở Cảnh còn rất bình tĩnh, nhưng khi cuộc yêu ngày càng mãnh liệt, anh khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt không ngừng chảy ra, cả người ướt đẫm, là bộ dạng Gia Tháp chưa từng thấy qua.
Hắn sợ Sở Cảnh đau đớn, nhưng Sở Cảnh không cho hắn dừng lại, giống như rắn nước tinh quái bấm lấy người hắn, kiên quyết đưa ra yêu cầu của mình một cách ngang ngược.
"Ngốc quá." Sở Cảnh cười mắng một câu.
"Không phải chỉ có đau mới khóc đâu." Anh chống mép giường ngồi dậy, ôm mặt Gia Tháp hôn lên. "Gia Tháp tuyệt lắm."
Trên mặt Sở Cảnh còn vương nét mệt mỏi sau chuyện hôm qua, nhưng anh cười rất tươi, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm thoả mãn.
"Thật! Hả?" Xúc tu Gia Tháp vẫy loạn trên giường, rất giống với đuôi cún.
"Thật chứ." Sở Cảnh v. uốt ve tóc hắn, đầu ngón tay quấn lấy ngọn tóc. "Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?"
Tóc của Gia Tháp nhìn thì giống con người, sờ lại giống đang sờ xúc tu.
Từng sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay, Sở Cảnh hé môi, Gia Tháp bên mép giường lại gần, phủ lên anh.
_____
Trước khi bước vào năm mới, Sở Cảnh vẫn chỉ biết về nụ hôn thông qua những câu chuyện bạn bè kể và những cảnh quay thưa thớt trong phim ảnh.
Chỉ là môi kề môi, anh chưa có đối tượng để hôn, không hiểu tại sao những đôi tình nhân lại say mê những cử chỉ đụng chạm cơ thể như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!