Sở Cảnh lúc đầu cũng không để câu nói thích của Gia Tháp vào lòng.
Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi qua như vậy, ban ngày anh ra ngoài làm việc, vì chỉ tiêu cuối năm mà hao hết miệng lưỡi với khách hàng, còn Gia Tháp ở nhà xem phim, thỉnh thoảng làm những công việc nhà mà anh giao phó trước khi rời đi.
Sở Cảnh không biết Gia Tháp hiểu bao nhiêu về những bộ phim, nhưng mỗi khi anh mở cửa, dù bộ phim đang chiếu đến cảnh nào, Gia Tháp luôn đứng ở cửa chào đón anh.
Ánh đèn ở hành lang chiếu sáng thân hình Gia Tháp, xúc tu xoắn xuýt rọi bóng mờ xuống sàn.
"Quần áo đã phơi xong chưa?" Sở Cảnh liếc nhìn ra ban công, chiếc áo khoác màu xanh đen đang bay nhẹ trong gió.
Cơn mưa thu cuối cùng đã qua, phương Nam bước vào mùa đông thay đổi thất thường. Sở Cảnh không dậy được vào buổi sáng, ngày nào cũng ngủ nướng đến phút cuối mới vội vã thức dậy sửa soạn.
Sáng nay cũng vậy, nhưng ít nhất anh đã dậy sớm hơn hai phút so với bình thường. Sau khi ăn sáng, anh còn kịp bỏ quần áo vào máy giặt rồi mới vội vàng ra ngoài.
Gia Tháp gật nhẹ đầu, xúc tu đón lấy cặp và áo khoác của anh.
"Cảm ơn Gia Tháp." Sở Cảnh nắm lấy xúc tu Gia Tháp lắc lắc. "Tối nay ăn hoành thánh nhé."
Anh đi về phía bếp, Gia Tháp cũng bước theo sau, những cánh tay kéo lê trên sàn như chú cún con dính người, di chuyển qua lại giữa các bước chân của anh.
Hoành thánh mua vào đầu hè nằm dưới đáy ngăn đông của tủ lạnh, Sở Cảnh lục lọi một hồi lâu mới lấy được nó ra từ đống kem.
Anh đổ một ít nước vào nồi trên bếp, Gia Tháp lại gần, hai người chen chúc nhau trong gian bếp nhỏ.
Sở Cảnh ngẩng đầu nhìn qua. "Sao vậy?"
"Chỉ." Gia Tháp chạm cánh tay vào cạnh bếp. "Tôi."
Lúc ở hình dáng cục bông xù, Gia Tháp sợ lửa đến mức không dám lại gần, nhưng khi đã có hình dạng người, hắn lại chủ động muốn học. Sở Cảnh ngạc nhiên nhướng mày rồi cười.
"Được thôi." Anh vặn công tắc, ngọn lửa xanh đột ngột xuất hiện, vặn vẹo nhảy nhót một lúc, khiến Gia Tháp hoảng hốt lùi lại.
"Đừng sợ, lửa lên rồi thì buông tay ngay." Sở Cảnh vặn mấy cái nút. "Vặn bên trái thì lửa nhỏ, vặn phải thì lửa to, vặn tới cuối sẽ tắt lửa."
Con người thong thả khống chế lửa, sinh vật phi nhân loại bình tĩnh lại, hơi cúi xuống nghiêm túc quan sát, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu, giống như tự hỏi vì sao ngọn lửa lại nghe lời đến thế.
Sở Cảnh thị phạm một lần, sau đó tắt lửa. "Hiểu chưa?"
Gia Tháp nhìn nút vặn, xúc tu cọ cọ mép bếp một lúc, sau đó mới gật đầu.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Sở Cảnh tránh sang một bên. "Cậu thử xem."
Xúc tu đen cuốn lấy nút, vặn theo chiều mũi tên được đánh dấu. Ngọn lửa xanh lam dưới đáy nồi từ từ bùng lên, nước trong nồi chưa sôi, bọt khí nổi lăn tăn.
Sở Cảnh đẩy hoành thánh qua. "Chờ nước sôi, nêm gia vị trước rồi mới cho hoành thánh vào."
Nước trong nồi được đun nóng, chỉ vài phút sau đã sôi ùng ục.
Gia Tháp cuốn lấy gói hoành thánh, muốn dùng xúc tu xé mở bao, nhưng xúc tu mềm mại không mở được bao nilong bóng loáng, thử vài lần cũng không thành công.
"Dùng tay ấy." Sở Cảnh nắm tay Gia Tháp, lòng bán tay dán lên mu bàn tay, ngón tay trên dưới giao nhau, dạy hắn cách xé từng lớp bao bì.
Từng viên hoành thánh rơi vào nồi nước sôi nóng hổi, Sở Cảnh xoay đồng hồ đếm ngược trong phòng bếp, màn hình điện tử hiện lên ba phút đếm ngược.
"Chỉnh nhỏ lửa một chút, đồng hồ kêu thì tắt lửa."
Thời gian ba phút không thể nói là dài, dùng điện thoại thì chốc lát đã qua. Nhưng khi ở cùng Gia Tháp trong bếp, tốc độ thời gian trôi chậm rãi lạ thường.
Hơi nước dâng lên, hoành thánh vỏ mỏng nhân rong biển quay cuồng trong nồi, mùi hương bay theo hơi nước tản ra khắp phòng bếp. Đồng hồ đếm ngược đếm xong một giây cuối cùng, tiếng "bíp bíp bíp" vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!