Chương 1: Cún con.

17 giờ 29 phút thứ sáu, cách giờ tan tầm còn một phút, một mái đầu xanh thò ra từ bàn làm việc, hỏi: "Tổ trưởng, buổi liên hoan tối nay anh có đi không?"

"Không đi." Sở Cảnh cười, tay quơ quơ điện thoại di động. "Cún con đang đợi ở nhà."

Thứ sáu đầu tiên của mỗi quý là thời điểm liên hoan cố định của bộ phận, nhưng không bắt buộc tham gia, chủ yếu là do trưởng bộ phận muốn ăn uống nhậu nhẹt nên tìm cớ. Thân là một tổ trưởng, Sở Cảnh đã lâu rồi không tham gia.

Mùa thu năm ngoái, anh một thân một mình về vùng nông thôn sưu tầm tư liệu. Ở nơi hoang tàn vắng vẻ trong núi, anh nhặt được một chú "cún con" lông xù, có vẻ bị bỏ rơi. Cún nhỏ mắc chứng lo lắng khi phải chia xa anh, rất rất dính người, một ngày không thấy anh thì vô cùng buồn bực.

Vị đồng nghiệp kia cũng biết chuyện này, nghe Sở Cảnh nói phải về nhà chăm cún cũng không nhiều chuyện hỏi thêm, lễ phép chào. "Vậy tạm biệt tổ trưởng nhé."

"Bye bye."

Sở Cảnh đúng giờ tan làm chấm công, chen vào thang máy đi xuống, xuôi theo dòng người ra khỏi toà nhà làm việc. Không khí ẩm ướt đặc trưng của mùa xuân phương Nam ập thẳng vào mặt anh.

Gần đây nhiệt độ nóng lên, độ ẩm trong không khí tăng vọt khiến ai nấy đều cảm thấy ngột ngạt khó thở. Dù đã sống ở đây hơn hai mươi năm, Sở Cảnh vẫn không thích kiểu mùa xuân như thế.

Đi ngang qua con phố buôn bán gần khu chung cư, những tấm kính ven đường phủ một tầng sương mỏng, những viên gạch lát đường ướt sũng, in đầy dấu chân lộn xộn của người đi qua.

Tóc và áo khoác của Sở Cảnh bị hơi ẩm thấm vào ướt đẫm, không khí ẩm ướt quá mức làm người ta mất đi ý muốn dạo quanh phố phường. Băng qua hai ngã tư, anh tách ra khỏi dòng người tan tầm, xoay người đi vào sảnh khu chung cư.

Cửa lớn mở rộng, bên trong cũng chả khác bên ngoài là bao. Trần trang máy nhỏ từng giọt nước đứt quãng, thảm chống trượt dưới sàn cũng ẩm ướt cực kỳ. Trong tiết trời như vậy, khoá cảm ứng vân tay ở cửa cũng không ăn. Anh xác nhận thất bại hai lần mới mở được cửa.

Lau sạch hơi nước còn đọng trên khoá cảm ứng, Sở Cảnh vừa mở cửa ra đã được sinh vật đang chờ sẵn ở cửa ôm vào lòng. Đôi cánh tay siết chặt eo anh, ôm anh rất chặt.

Sở Cảnh tựa vào lồng ng. ực ấm áp của đối phương. "Gia Tháp, tôi về rồi."

Gia Tháp cúi xuống, nghiêng đầu dụi lên mặt Sở Cảnh. "Nhớ cậu."

"Tôi cũng nhớ cậu." Sở Cảnh sờ sờ sau lưng Gia Tháp trấn an, cảm nhận được cánh tay đang ôm eo anh từ từ buông lỏng, lại chuyển mục tiêu dẫm lên mấy chiếc vòi rũ rượi trên đất.

Sở Cảnh tuyên bố với bên ngoài mình nhặt được cún, nhưng sinh vật này so với cún khác một trời một vực.

Nửa người trên của Gia Tháp là bộ dạng con người, ngũ quan góc cạnh sâu sắc, đường nét cơ bắp mượt mà, hệt như tượng điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại. Dưới eo lại là gần mười chiếc xúc tu bạch tuộc đen nhánh.

Mấy chiếc vòi bị dẫm cũng không giãy giụa, chỉ quấn một vòng quanh mắt cá nhân nhỏ nhắn, trườn lên trên cọ nhẹ vào cẳng chân Sở Cảnh.

Giống cún con thật.

Sở Cảnh bật cười, sờ sờ chiếc vòi Gia Tháp chủ động duỗi đến trước mặt chờ bắt tay.

Mùi hương thức ăn bay ra từ phòng khách, Gia Tháp nâng một cặp xúc tu lên, cởi áo khoác mang theo hơi ẩm trên người Sở Cảnh xuống, lấy cả cặp trên vai mang đi treo lên giá, sau đó chỉ về hướng phòng khách. "Cơm."

Sáng sớm trước khi ra khỏi nhà, Sở Cảnh nói muốn ăn cà ri, Gia Tháp lưu công thức làm cà ri bò nạm cho anh. Thời gian hầm hơi ngắn, thịt bò chưa ổn lắm, nhưng tổng quan không ảnh hưởng gì.

Cơm nước xong xuôi, Sở Cảnh uể oải nằm trên sofa trả lời tin nhắn, còn Gia Tháp rửa bát trong bếp. Bốn chiếc xúc tu thoăn thoắt làm việc: bên trái cuộn lấy miếng bọt biển đẫm nước rửa chén chà sạch dầu mỡ trên bát, bên phải cầm bát rửa dưới vòi nước, trong khi đôi tay người ở giữa thì cầm khăn lau khô những giọt nước trên bề mặt bát.

Trong lúc Sở Cảnh dùng điện thoại di động, Gia Tháp không chỉ rửa xong bát, còn lau qua phòng bếp và bàn ăn một lượt, sau đó ôm áo ngủ đứng trước cửa phòng tắm chờ anh đi t. ắm chung.

"Vội vàng thế." Sở Cảnh trả lời tin nhắn khách hàng xong, tiện tay ném điện thoại lên sô pha, nắm một chiếc xúc tu của Gia Tháp, dắt người vào phòng tắm.

Gia Tháp tiến vào theo. "Ngày mai, cuối tuần, không đi làm."

"Ừm, không đi làm." Sở Cảnh thử nhiệt độ nước, tươi cười bắn nước lên mặt Gia Tháp. "Đi tắm thôi."

Bồn tắm đôi đã được mở rộng, hai người cùng nhau ngâm bồn cũng không chật chội.

Gia Tháp ngồi một bên bồn tắm, xúc tu nâng cơ thể Sở Cảnh lên, giúp anh thoải mái ngâm nước ấm mà không lo trượt té.

Nước ấm tràn ra khỏi mép bồn tắm, Sở Cảnh giơ cây súng bong bóng được tặng lúc mua hàng online lên, họng súng liên tục phun ra bong bóng xà phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!