Chương 9: (Vô Đề)

Gió thổi dữ dội, bầu trời trở nên u ám.

Trong chái sau (*), chiếc đèn bão (**) duy nhất được đặt ở trong góc, phát ra ánh sáng lập lòe.

(*) Chái sau (): là những gian phòng nhỏ được xây dựng trước hoặc sau của phần nhà chính.

(**) Đèn bão (): là loại đèn dầu có phần chụp và ống thông hơi phục vụ mục đích chiếu sáng ngoài trời trong điều kiện gió mạnh mà không bị thổi tắt.

Hoàng đế chống tay đỡ trán, dựa vào chiếc ghế bành lưng tròn bằng gỗ đàn hương nghỉ ngơi.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, dù chàng không đến hậu cung nhưng Hoàng hậu lại sai Ngự thiện phòng bày một bữa tiệc nhỏ ở Ngự thư phòng.

Chàng uống cùng vài vị đại thần Nội Các, trong lúc đó biểu huynh của Hoàng hậu, Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh có việc muốn cầu kiến nên chàng đã giữ Tưởng Nam Sinh ở lại dùng bữa cùng. Tưởng Nam Sinh nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Hoàng hậu không được tốt, không có con, cực kỳ lo lắng. Trong yến hội, họ cùng hồi tưởng lại quá khứ, về những chuyện xưa ở trong phủ, quân thần thỏa sức nói chuyện, cực kỳ vui vẻ nên hào hứng uống thêm mấy chén.

Nào ngờ hôm nay chàng dính chút mưa, thay đổi nóng, lạnh trong chốc lát, hơn nữa mấy ngày nay bận rộn do trận mưa lũ tại Gia Châu, chàng hơi mơ màng, có dấu hiệu bị cảm lạnh.

Còn một số việc chưa được quyết định, không nên trì hoãn, vì để không khiến quần thần lo lắng, chàng định lặng lẽ gọi ngự y tới đây. Vì vậy Hoàng đế đã sai Tư lễ giám Lãnh Hoài An đến Thái Y viện, chàng đi trước dẫn theo hai thái giám thân cận rời khỏi Ngự thư phòng, đến thẳng chái nhà hậu viện của Tây điện.

Thứ chàng uống là rượu Tây Phong Liệt, cho vào miệng thì sảng khoái, hậu vị lại rất mạnh, lục phủ ngũ tạng đều nóng rát muốn bốc khói, sau đợt cay nồng, tiếp theo sẽ là hương vị tinh khiết, nồng nàn khiến cho toàn bộ cơ thể như ngâm trong một làn hương mê hoặc, huyền bí.

Chàng sai nội thị đi lấy quần áo, người vừa mới ngồi xuống, dường như nghe thấy có ai đó gọi chàng.

Đôi mắt đẹp đẽ mơ màng của Hoàng đế hé mở, dựa vào ánh đèn vàng nhạt, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

Một đôi mắt hạnh ẩm ướt, mơ màng mê hoặc, đuôi mắt có một chấm đỏ tươi rực rỡ, quyến rũ đến cực điểm khiến tim chàng lỡ nhịp. Chàng không khỏi lắc lắc đầu, nhìn kỹ lại mới nhận ra nàng là Phó Nhiêu.

Đầu óc mông lung giống như bùn nhão, nhưng chàng vẫn nhớ lại cảnh tượng nàng bị bỏ lại một mình vào sáng nay.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, trong cung ai có thể hại nàng, không lẽ là hai mẹ con Thục Quý phi.

Đôi lông mày đẹp đẽ của chàng lập tức nhíu lại.

"Phó Nhiêu…" Chàng thấp giọng gọi một câu.

Người nằm rạp dưới đất đã bò vào từ dưới rèm châu, đôi môi căng mọng phiếm hồng ẩm ướt, nàng nhìn chàng một cách ngây dại, không dời mắt được, dán chặt trên người chàng như bị mê hoặc.

Đầu óc chàng hoàn toàn hỗn loạn, chỉ thấy môi nàng mấp máy, dường như muốn nói: "Cứu ta…"

Tâm trí coi như còn tỉnh táo.

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Hoàng đế hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt, đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn gỗ đàn hương dài đỏ, ngồi xuống đỡ Phó Nhiêu.

"Ngươi bị sao thế?"

Chàng muốn chạm tay vào nàng nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp nên dừng tay, định mở miệng gọi người, lại thấy Phó Nhiêu đỏ mắt, giống như một người hấp hối bên bờ vực, trong giây lát nắm được cọng rơm cứu mạng, cơ thể mềm yếu lập tức nhào vào lòng Hoàng đế, lập tức chạm vào môi chàng… ngăn chặn miệng chàng.

Khuôn mặt giống như đã từng quen biết vỡ tan, vặn vẹo trước mặt nàng, lý trí Phó Nhiêu nói với chính mình, không được, nhưng có một khát vọng không thể ngăn lại cũng chẳng thể kiềm chế trong cơ thể cắn nuốt nàng giống như thú dữ, hơi thở nóng bỏng lan tỏa trong huyết mạch sôi sục của nàng.

Nàng chỉ muốn được gần chàng thêm một chút, gần thêm chút nữa.

Thế nên khi đôi tay kia duỗi ra, nàng nhanh chóng leo lên, không cho chàng có cơ hội lùi bước cũng không cho bản thân đường lui để đổi ý, lao về phía chàng.

Chạm vào nơi mềm mại ấy, có chút nóng bỏng, đầu lưỡi ẩm ướt cứ như vậy thâm nhập vào.

Chàng khẽ cắn răng chặn nàng lại, không chỉ có như thế, chàng còn lùi về sau một chút, cánh tay rắn chắc kẹp chặt tay nàng, định tách nàng ra.

Khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn của Phó Nhiêu nhất thời biến sắc, nàng dùng cả tay chân bò lên người Hoàng đế, ôm cổ, nhìn thẳng vào phía trước người chàng, cắn cánh môi chàng, khóc nức nở thút thít mơ hồ không rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!