Chương 86: (Vô Đề)

Phó Nhiêu siết chặt nắm đấm, do dự có nên xông vào hay không, muốn đạp tên đàn ông chó đó mấy cước thì điện thoại vang lên.

Cô vội vàng che lại, ấn thang máy đi vào, nhấc điện thoại lên:

"Alo, bà nội, có chuyện gì ạ?"

Bà nội của Phó Nhiêu là giáo sư khoa y đại học Hoa Dật, tên là Vương Vân Chi, cũng là trưởng khoa của Quốc Y Quán.

Cha mẹ Phó Nhiêu đều mất từ nhỏ, cô là do một tay Vương Vân Chi nuôi lớn nên tình cảm hai bà cháu vô cùng tốt.

Từ nhỏ cô được bà nội nuôi dưỡng chu đáo, thừa kế y bát, thi đậu khoa Đông y của đại học Hoa Dật, như lời bà nói, cô rất có thiên phú, đôi mắt tinh tường, tay nghề cũng rất chuẩn, là người trẻ tuổi châm cứu Đông y tốt nhất, Phó Nhiêu có nền tảng vô cùng vững chắc, điểm thành tích học tập hàng năm đều đứng đầu toàn khoa.

Nhưng sâu trong thâm tâm, Phó Nhiêu không hứng thú lắm đối với Đông y, cô chỉ đơn giản là bị bà lừa vào con đường này, hơn nữa đến khi bà nội có được hai đệ tử đắc lực là Lý Huân và Từ Gia, Phó Nhiêu hoàn toàn mặc kệ, một lòng tập trung thực tập, chỉ mong thuận lợi tốt nghiệp, sau đó làm nghề mình cảm thấy hứng thú.

Bà Vương tuy rằng rất tiếc, nhưng bà luôn luôn sáng suốt, cũng không cưỡng cầu Phó Nhiêu, chỉ là thỉnh thoảng có những trường hợp khó điều trị sẽ mời Phó Nhiêu giúp một tay.

Phó Nhiêu nghe điện thoại xong, xin Đàm Quân nghỉ, gọi về trường học, đi tới Quốc Y Quán.

Dọc theo đường Ngô Đồng đi về phía Quốc Y Quán bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bùi Tấn mặc trang phục thoải mái màu vàng nhạt, cởi bỏ tự phụ và kiêu ngạo, chỉ còn vẻ thanh lịch nho nhã, không thể không nói rằng tướng mạo người đàn ông này dù đặt ở giới giải trí cũng ít có ai sánh bằng.

Mắt thấy Bùi Tấn muốn bước vào cửa chính, Phó Nhiêu vội vàng đuổi theo:

"Thầy Bùi!"

Bùi Tấn nghe vậy, dừng bước ở hành lang, nghiêng mắt nhìn cô: "Chuyện gì?"

Ngữ khí cùng thần sắc đều là nhàn nhạt, điệu bộ "có gì thì nói nhanh đi".

Phó Nhiêu thở hổn hển đi tới trước mặt anh, thu lại cảm xúc, dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn:

"Thầy Bùi, luận văn của em đã sửa lại bảy tám lần, cũng đã nhờ người chuyên nghiệp xem qua, thầy xem một chút đi mà…"

Nhớ tới bốn mươi phút trước, nhìn thấy tờ giấy kia làm ngọn lửa trong lòng Bùi Tấn lại bốc lên.

"Nếu đã nhờ người chuyên nghiệp xem qua vậy em đi học lớp của người chuyên nghiệp đó đi!"

Thấy khóe miệng Phó Nhiêu muốn phản bác, giọng nói của anh trầm đi vài phần: "Chọn lớp của tôi nhưng lại nhiều lần không đến, em còn học cái gì? Văn bằng của Hoa Dật dễ lấy như vậy sao?"

Nói xong anh xoay người bước vào Quốc Y Quán.

Phó Nhiêu hừ một tiếng, không tình không nguyện nói thầm một câu: "Không phải thầy không cho em đi nghe giảng sao?"

Bùi Tấn lạnh nhạt, căn bản không muốn để ý tới cô, trực tiếp đi tới cửa thang máy, ấn nút.

Phó Nhiêu đi theo, thang máy ting một tiếng rồi dừng hẳn, cô đi vào trong cùng anh.

Thấy Bùi Tấn ấn lầu ba, Phó Nhiêu cũng không quan tâm, nhân cơ hội lấy lòng:

"Thầy Bùi, tiền bối Lý Huân của em cũng chọn lớp của thầy, luận văn của anh ấy cũng chưa hẳn là tốt lắm thầy còn cho anh ấy qua, thế mà thầy cho em làm lại tận năm lần, thầy chắc chắn là lấy công báo tư thù!"

Đôi mắt đẹp của Phó Nhiêu đảo quanh, giả vờ đáng thương: "Là thầy không muốn nhìn thấy em, nếu không em nhất định là người đến đầu tiên đến lớp và là người cuối cùng rời khỏi!"

Bùi Tấn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ dẻo miệng: "Bớt mồm mép lại, chăm chú nghe giảng bài thì luận văn mới có thể thương lượng, còn nữa, đừng quấn lấy tôi!"

Thang máy ting một tiếng rồi dừng lại, cửa mở ra, Bùi Tấn bước nhanh ra ngoài.

Phó Nhiêu cũng tức giận, liếc bóng lưng anh vài lần, giơ tay cản thang máy rồi đuổi theo: "Thầy Bùi, em không quấn lấy thầy, em tới đây là có việc..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!