Trong phòng tắm tối tăm, nước chảy ào ạt từ đỉnh đầu xuống, ánh đèn neon đêm khuya chiếu qua song cửa sổ, chiếu những vệt sáng lốm đốm trên mặt Phó Nhiêu.
Cô ôm mặt, ngước mắt lên để dòng nước xối xuống mặt, như thể đây là cách duy nhất để xóa đi những ký ức trong đầu.
Phòng tắm tràn ngập khói sương và hơi nóng càng ngày càng tăng, nhấn chìm Phó Nhiêu và những vết đỏ có độ sâu khác nhau trên ngực và lưng cô trong bóng tối.
Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến độ hơi thở của cô suýt chút nữa là bị đoạt đi bởi đám không khí loãng đó, chiếc điện thoại được đặt trên bồn tắm đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh píp píp.
Phó Nhiêu từ từ mở mắt, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, đưa tay lên vuốt mái tóc ướt ra sau rồi duỗi tay bật đèn lên, tắt vòi hoa sen, vừa dùng khăn tắm lau khô tóc sau đó lấy khăn quấn nửa người vừa nhấc điện thoại lên nhìn một cái.
Là tin nhắn từ tổ hạng mục của công ty.
Phó Nhiêu vẫn chưa tốt nghiệp nhưng hiện đang là trợ lý thực tập sinh của công ty tư vấn Kim Hòa.
Mấy ngày trước, trưởng hạng mục của công ty Đàm Quân nhận được tin nhắn, khoáng nghiệp AK dự định điều chỉnh cơ cấu nhân sự nội bộ, muốn mời công ty tư vấn can thiệp, AK cũng còn vài chi nhánh, tổng kim ngạch khoảng ba triệu tệ, đối với công ty Tư Vấn Kim Hòa mà nói thì đây chính xác là một miếng mồi lớn.
Kim Hòa đã có mười năm kinh nghiệm trong việc quản lý nguồn nhân lực trong ngành, cũng đã có được một chút tiếng tăm, mặc dù cuộc đấu thầu này đã thu hút sự đổ bộ của các công ty tư vấn nước ngoài và áp lực cạnh tranh rất lớn nhưng Đàm tổng vẫn rất nỗ lực để lấy được hạng mục.
Chuyên ngành chính của Phó Nhiêu lại không phải là quản lý nguồn nhân lực mà chỉ là văn bằng kép của cô, khi công ty tư vấn tuyển dụng, thật may là họ chú ý đến trình độ toàn diện nhiều hơn nên Phó Nhiêu đã được chọn.
Một tháng thực tập này cô luôn cảm thấy rất tốt nên thật lòng muốn được ở lại làm việc.
Vốn dĩ hạng mục lớn này không đến lượt người thực tập như cô tham gia nhưng vì trợ lý của Đàm tổng lại xin nghỉ ốm mà bản trình chiếu Phó Nhiêu làm lại rất xuất sắc nên cô tạm thời được thay thế. Đối với cô mà nói, đây cũng là một cơ hội để luyện tập, nếu như cô biểu hiện tốt thì sẽ có thể được nhận vào làm chính thức.
Phó Nhiêu ép mình phải quăng chuyện vừa mới phát sinh ra sau não, sấy khô tóc, mặc áo ngủ lên và bắt đầu làm việc.
Tăng ca suốt đêm làm PPT (*power point) chuyển cho Đàm tổng xong Phó Nhiêu mới ôm laptop đi ngủ.
Cô ngủ tới mười một giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh, khi tỉnh dậy, hai chân cô đau đến nỗi gần như không đứng thẳng lên được, xương cốt cũng rã rời, miệng thầm mắng "Đồ cầm thú!" rồi lảo đảo vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, mặc bộ quần áo công sở mới mua rồi vội vã ra khỏi cửa.
Đến quán ăn gần lối vào tàu điện ngầm ăn một phần bún xào rồi theo thang cuốn đi vào tàu điện, lạc vào đám đông.
Khoáng nghiệp AK tổ chức tiệc trà trên tầng cao nhất của khách sạn Hội Hoa, các lãnh đạo cấp cao của công ty đều đến tham gia, Đàm tổng khó khăn lắm mới liên hệ được với một vị phó tổng của đối phương, sau khi nhận được thông tin này muốn nhanh chóng lộ mặt trước lão tổng của đối phương trước khi gọi đấu thầu.
Khi Phó Nhiêu chạy tới khách sạn Hội Hoa, chị Dương gửi tin nhắn cho cô nói rằng Đàm tổng đã dẫn người đi tìm giám đốc nhân sự của bên kia trước, bọn họ đang họp trong phòng riêng yêu cầu cô đợi ở bên ngoài.
Cô tới tầng cao nhất, nghe theo tin nhắn từ chị Dương, xuôi theo hành lang tìm phòng riêng đó.
Vẫn chưa kịp xác nhận tên của phòng riêng, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cuối hành lang.
Người đàn ông cao lớn mặc một bộ tây trang màu đen, trong tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, một tay còn lại đút vào túi quần, dáng người cao ráo, lông mày sâu, đôi môi mỏng gần như mím lại thành một đường, góc nghiêng đó tạo cho người ta cảm giác không dám lại gần.
Trong chớp mắt, Phó Nhiêu liền nhận ra anh.
Sao anh lại ở đây?
Hai chân run rẩy, nơi mà bị anh chạm vào đêm hôm qua cũng đang nóng rực lên.
Cô vô thức muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không hiểu sao dường như bị kẹt cứng lại.
Bùi Tấn đã phát hiện ra cô, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn rõ khuôn mặt Phó Nhiêu, anh hơi bất động sau đó nhếch lên khóe môi lạnh lùng.
"Bản lĩnh không tồi, sao lại đuổi tới đây rồi?"
Phó Nhiêu đã quay gót bước đi, chỉ mong anh không nhận ra mình lại đột nhiên nghe thấy lời này, cô bối rối trong giây lát sau đó cẩn thận suy nghĩ về lời nói của anh, Phó Nhiêu tức giận đến mức trán nóng bừng, cô bước về phía trước vài bước, đến trước mặt anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!