Chương 84: (Vô Đề)

Tháng Ba năm Hội Ninh thứ ba, gió thổi vạn dặm, xuân về hoa nở.

Trong một sơn cốc gần núi giáp sông ở Miêu Cương, có cả trăm hộ gia đình Miêu đang sinh sống.

Có con sông rộng mười trượng chảy từ núi sâu ra, đánh một vòng trong sơn cốc rồi mới uốn lượn chảy xuống dưới thung lũng.

Quanh dòng sông Tú Thủy này, dân tộc Miêu đã dựng khoảng trăm căn nhà sàn, kéo dài như đai lưng gấm được khảm trên sườn núi.

Ở vùng rộng nhất thung lũng, họ xây một quảng trường với thềm đá bạch ngọc, chính giữa quảng trường có một tòa bảo tháp bảy tầng đứng sừng sững, mỗi năm cứ vào đầu tháng Tư thì người Miêu gần đó đều quỳ lạy bảo tháp, cử hành nghi thức cầu phúc long trọng.

Phía sau núi Dược Cốc sừng sững một ngọn núi tuyết cao chọc trời, tên là núi Thiên Trụ. Núi Thiên Trụ trông như thiên tướng băng tuyết ngắm nhìn nhân gian, tương truyền dưới ngọn núi này sinh trưởng rất nhiều kì trân dị bảo. Người Miêu ở núi Dược Cốc tranh nhau vào núi, vào nhiều ra ít, sau đó có một nam tử trung niên họ Vân đã dẫn mọi người tìm được Dược cốc kia.

Trong thung lũng, cây cối rậm rạp, muôn hoa đua sắc, khác hẳn với bên ngoài, cả năm bốn mùa đều có hoa nở chim hót, như thể là bồng lai tiên cảnh.

Các loại dược liệu quý hiếm liên tục được đưa từ trong thung lũng này ra, dần dà, người Miêu xem Vân lão gia làm chủ, Vân gia hướng dẫn người Miêu kinh doanh dược liệu, tạo phúc cho một vùng.

Đặc biệt là sau khi thiếu chủ Vân gia Vân Trăn nắm quyền cai quản thì thuốc của người Miêu được phân phối khắp bốn bể. Hiệu thuốc Miêu Cương có mặt khắp Đại Tấn, năm trước, triều đình bỗng sai người đến để thêm Miêu dược vào danh sách thuốc dâng vua, người Miêu vui mừng khôn tả.

Ngày 20 tháng Ba, trời trong lành, gió êm dịu, làn gió mát thổi từ sâu trong thung lũng, đẩy từng gợn nước đến chân.

Hoàng đế cải trang thành thương nhân giàu có, đưa thê tử và nữ nhi vào Miêu Cương.

Xe ngựa dừng dưới chân bảo tháp.

Nhìn xung quanh, ở sườn núi đối diện là ba tầng nhà sàn nối tiếp nhau, nhà sàn ở hai bên đều quy lại ở cửa thung lũng, phần hẹp nhất được nối bằng cây cầu treo, sông Tú Thủy chảy dưới cây cầu, chảy tận vào rừng sâu.

Trong làng người Miêu có mấy cái nhà sàn khổng lồ rất bắt mắt, nó có tổng cộng bảy tầng, rộng lớn hùng vĩ, từ xa đã thấy có không ít hộ vệ đang tuần tra bên trong, đó là chỗ ở của Vân gia, chủ của Miêu Cương.

Kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Hoàng đế đặt chân đến Miêu Cương.

Kiếp trước chàng đưa Phó Nhiêu thăm thú khắp chốn, hành y và làm phước. Họ đi ngang qua Đàm Châu rồi định rẽ sang hướng Tây để đến Miêu Cương, nhưng mưa to suốt nửa tháng khiến con đường bị chặn, không còn cách nào khác, hai người đành bỏ chuyến đi này, đi thẳng xuống hướng Nam đến Quảng Châu.

Đời này, chàng đã giao chuyện triều chính cho Thái tử từ lâu. Vào sinh nhật thứ 15 của Bổn Bổn, cùng với Phó Nhiêu, chàng dẫn Bổn Bổn và tiểu nữ nhi Vân Vân xuôi dòng kênh đào đến Dương Châu, rồi ngược dòng từ Dương Châu lên Nhạc Châu, từ Nhạc Châu đi về phía Nam đến Đàm Châu, rồi lại đi thẳng đến Miêu Cương ở Tương Tây.

Đoạn đường này, chàng rất ít khi dừng lại, vốn dĩ phải đến gấp như thế là vì Vân Trăn.

Kiếp trước, Vân Trăn đối xử với Bổn Bổn trước sau như một, phu thê hai đứa có tổng cộng bốn người con mà chưa từng giận dỗi nhau bao giờ. Vân Trăn không chỉ săn sóc Bổn Bổn chu đáo mà bốn đứa con cũng được y dạy dỗ tốt nên có tương lai xán lạn.

Khi đến tuổi già, chàng bệnh nặng, Vân Trăn là con rể, luôn phụng dưỡng bên sạp, giúp chàng châm cứu rồi tắm thuốc, còn gần gũi hơn nhi tử ruột thịt.

Đời này, Phó Nhiêu chưa từng đến Miêu Cương, Bổn Bổn cũng sinh muộn hơn, hai người họ không có chút liên quan nào với Vân Trăn cả.

Song Hoàng đế không muốn bỏ qua người con rể này.

Trước khi rời kinh, gián điệp của chàng báo cáo rằng Vân gia đang bàn chuyện hôn nhân cho Vân Trăn, chàng gấp gáp đến mức không đợi được Bổn Bổn đến tuổi cập kê, phải đưa mẹ con họ đến Miêu Cương trước mấy tháng.

Một hán tử tháo vát mặc đồ người Miêu, chỉ về phía nhà sàn khổng lồ ở giữa.

"Tứ Gia, đó là Vân gia bảo. Ngày mai thiếu chủ Vân gia sẽ luận võ chiêu thân, các cô gái Miêu ở khắp nơi gần xa đều đến dự, chúng ta cũng xem như gặp được chuyện náo nhiệt."

Hoàng đế nghe vậy thì nhíu mày: "Luận võ chiêu thân? Có cần làm quá đến thế không!"

Hán tử kia chắp tay áo, cung kính cười nói: "Tứ Gia không biết đó thôi, Vân thiếu chủ của bọn ta trông như thần tiên ấy, các cô nương khắp bốn mươi tám huyện Miêu Cương ai mà không muốn gả cho ngài ấy chứ? Ban đầu, Vân thái gia mở lời định hôn cho ngài ấy, cổng Vân gia bảo bỗng bị đạp vỡ, họ đều là những nhân vật có tiếng ở các huyện cả. Lão gia tử không muốn đắc tội với họ, nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra chiêu này."

Hoàng đế xanh mặt: "So văn vẻ, thêu thùa, tướng mạo hay gia thế thì được, chứ sao lại luận võ? Đây là cưới vợ chứ có phải kén rể đâu?"

Hán tử lại cười tủm tỉm, đáp: "Đó là vì ngài chưa thấy vẻ ngoài của Vân thiếu chủ thôi. Là thê tử của ngài ấy thì ưu tiên hàng đầu không phải thêu thùa, cũng chẳng phải sinh con mà là biết võ. Nếu không lúc dẫn phu quân ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ bị người ta cướp mất!"

Hoàng đế nhìn Bổn Bổn gần đó, không khỏi sầu não.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!