Chương 83: (Vô Đề)

Đầu tháng Năm năm Hội Ninh thứ tám là đại thọ 40 tuổi của Hoàng hậu, vạn nước đến chầu.

Mùng 3 tháng Năm tổ chức cuộc tỉ thí võ thuật, mùng 4 tháng Năm tổ chức quốc yến trong cung để chúc thọ Hoàng hậu.

Thái tử bận rộn việc triều chính, cuộc tỉ thí võ và yến hội giao hết cho Ngũ hoàng tử Bùi Hiển.

Năm nay Bùi Hiển 16 tuổi, cao lớn, tuấn tú phong lưu.

Tuy là một nhân tài nhưng cái tật bướng bỉnh vẫn không chịu sửa.

Tỉ thí võ thuật và quốc yến đều là những sự kiện có tầm ảnh hưởng lớn mà cậu cũng chẳng quan tâm.

Đã là mùng 1 tháng Năm rồi mà cậu vẫn chưa đưa ra được thực đơn buổi quốc yến, cũng chưa từng ló mặt đến đấu trường võ thuật lấy một lần. Các quan viên của Lễ bộ, Binh bộ, chùa Quang Lộc và Ngũ quân Đô đốc phủ đang gấp rút tìm kiếm Ngũ Hoàng tử ở khắp nơi, muốn xin cậu kiểm tra một lần cuối. Tuy nhiên lật tung cả kinh thành lên mà chẳng thấy bóng dáng vị này đâu.

Hết cách, Đại đô đốc Hoắc Sơn của Ngũ quân Đô đốc phủ vác mặt già vào Cẩm Y vệ, nhờ bạn tốt Lưu Đồng phái người đi tìm vị tổ tông kia.

Lưu Đồng thản nhiên cất lời: "Nếu ông mời ta tìm người thì kiểu gì cũng kinh động đến bệ hạ, bệ hạ có tuổi rồi, chỉ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho nương nương thôi. Bây giờ mà cho lão nhân gia biết Ngũ điện hạ mất tích thì chẳng phải là trách mấy quan viên các ông không có năng lực à?"

"Lão huynh đệ à, ông không giúp đỡ thì thôi, tốt xấu gì cũng chỉ đường cho ta chứ?!" Hoắc Sơn đỡ eo hỏi.

Lưu Đồng phì cười, vẫy tay với hắn: "Đến chỗ này đi, chắc chắn sẽ bắt được Ngũ điện hạ."

Hoắc Sơn nghe thế thì trố mắt nhìn.

Sáng sủa sạch sẽ, hương hè nồng đậm.

Ánh mặt trời sau giờ Ngọ chói chang trên cao, khiến những chiếc lá chuối tây xanh mơn mởn phải cuộn mình.

Trong tú lâu của tiểu trúc Thính Hương, Phó Giảo Giảo chống cằm ngồi sau bàn, thẫn thờ nhìn tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh.

Ngày mai là đại thọ của cô cô, trong cung truyền chỉ bảo quý nữ các nhà tặng quà mừng thọ, mà đến giờ cô bé vẫn chưa chuẩn bị quà xong.

Tam cô nương và Tứ cô nương phủ Hàn quốc công cùng thêu một bức Vạn phúc kim an, nghe nói trên đó có ngàn chữ thọ, tốn mất nửa năm của hai cô nương. Việc này lan truyền khắp kinh thành, dấy lên những cuộc bàn tán sôi nổi, mấy cô nương ban đầu định trêu chọc đều lên tinh thần đối phó.

Trưởng tỷ đã gả đến Tạ hầu phủ làm phu nhân Thế tử, nghe nói là quán xuyến nội trợ, bận trong bận ngoài, e là không rảnh quan tâm đến cô bé.

Cô nhóc không giỏi cầm kỳ thi họa đầy đủ như trưởng tỷ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được gì.

Cha mẹ cũng quyết định kệ cô nhóc.

Phó Giảo Giảo âu sầu day đầu bút, đôi môi anh đào xinh đẹp chu ra.

Bỗng có một gương mặt tuấn tú ló lên trước cửa sổ.

"Ơ, vẫn chưa vẽ được gì à?"

Phó Giảo Giảo giật thót: "Sao huynh lại đến nữa?"

Bùi Hiển trừng mắt nhìn cô bé, không vui tý nào. Cậu xoay người vào từ cửa sổ, vò búi tóc cô bé:

"Chẳng phải muội bảo ta tới à?"

Phó Giảo Giảo vội lùi ra, tránh khỏi cậu. Cô nhóc trố mắt, ngơ ngác hỏi: "Ta bảo huynh đến khi nào?"

Bùi Hiển khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào bàn: "Nhớ lại lúc chia tay tối qua đi, muội nói gì?"

Phó Giảo Giảo ngẩn ra, chớp mắt đáp: "Ta nói là "tạm biệt" mà, đâu có bảo huynh đến đâu."

Bùi Hiển chậc một tiếng, tiện tay cầm cây bút gõ lên đầu cô nhóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!