Chương 47: (Vô Đề)

Hoàng đế ngây ra trong giây lát, giơ tay kéo Phó Nhiêu từ đầu gối mình lên, bóp cằm nàng ép nàng nhìn thẳng, tâm tình không ổn định hỏi: "Nàng nói gì?"

Phó Nhiêu như đóa hoa nhỏ bị nước mưa làm ướt nhẹp, hai vai khẽ run, nức nở trả lời: "Con là của ngài, năm đó Thu Hương chết thảm trước mắt ta, ta hận Thẩm gia ép ta, lại không muốn đi vào chốn hoàng gia tranh đấu nên mới dùng máu của Thu Hương lừa bệ hạ. Thứ nhất là để bệ hạ có cớ xử lí Thẩm gia, thứ hai, ta cũng có thể thoát thân đến Đàm Châu. Bệ hạ, cuối cùng vẫn là ta có lỗi với ngài, ta không còn lời nào để nói…"

Nàng mím môi khóc không thành tiếng, nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của chàng.

Hoàng đế ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, chóp lông mày như nhói lên, nỗi đau khiến trái tim chàng thắt lại. Chàng run rẩy, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, cố gắng phân biệt sự hối hận với khuôn mặt của nàng, nhưng tất cả những gì chàng thấy chỉ là sự bình tĩnh…

Chàng tức giận đến mức sinh ra nụ cười lạnh từ tận đáy lòng, từ từ buông nàng ra, Phó Nhiêu ngã xuống đất, quỳ dưới gót chân chàng với vẻ giật mình lo lắng.

Hoàng đế đi từng bước một đến bên cửa sổ rồi quay lại, cơn giận sôi sục và niềm vui đến đột ngột đan xen kịch liệt trong lồng ngực, một hồi lâu sau chàng cũng không thể bình tĩnh lại.

Chàng lao tới trước mặt nàng, dùng cánh tay rắn chắc của mình bóp chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nói với đôi mắt ảm đạm: "Nàng thực sự để cốt nhục của trẫm lưu lạc dân gian sao?"

Lông mi Phó Nhiêu đẫm lệ, chàng nhắm mắt lại không nói gì, cơ thể yếu ớt đến mức chỉ còn một hơi thở để chống đỡ.

Đôi mắt chàng đầy tơ máu, chàng chăm chú nhìn tiểu nữ nhân nhỏ bé trước mặt, cơ thể yêu kiều của nàng trắng muốt mềm mại đến mức tưởng chừng như chàng có thể cắt đứt nàng chỉ bằng một chút sức lực.

Rõ ràng là chàng nên tức giận, nên mắng nàng, nhưng vì lý do nào đó, chàng không làm điều đó được.

Đối mặt với khuôn mặt mình luôn nhung nhớ, chàng không đành lòng đánh, không đành lòng mắng, cũng không đành lòng tức giận với nó.

Cổ họng của hoàng đế cảm thấy khô ngứa, chàng ho dữ dội.

"Bệ hạ, bệ hạ, người bớt giận…"

Phó Nhiêu nghe được tiếng động, vội vàng di chuyển đầu gối về phía trước, giúp chàng xoa mấy huyệt đạo trên ngực và lưng, nhẹ giọng thỉnh tội: "Hoàng thượng, người có thể đánh ta mắng ta, ta không có gì phàn nàn, người đừng tức giận mà hại sức khỏe…"

Hoàng đế cau mày, nắm lấy tay ngọc mảnh khảnh của nàng, ôm nàng vào lòng, "Đương nhiên trẫm sẽ trị tội nàng, nhưng hiện tại, trẫm lệnh cho nàng lập tức, ngay lập tức mang con trẫm đến đây!"

Phó Nhiêu sửng sốt một chút, lau nước mắt, liên tục gật đầu: "Bệ hạ chờ một chút, ta sẽ mang Bổn Bổn tới kiến giá(*)."

(*)Kiến giá: gặp vua

Nói xong bèn nhanh chóng lui ra.

Khi nàng rời đi, cảm xúc của hoàng đế dường như bị kéo đi theo, trong lòng cảm thấy trống rỗng, nhưng theo sau đó lại là một chuỗi vui vẻ kinh ngạc.

Bổn Bổn là con của chàng…

Rất tốt…

Không được, chàng không thể chờ Phó Nhiêu dẫn đứa nhỏ đến, chàng phải tự mình đi đón đứa bé.

Chàng chạy ra cửa, nắm ngực áo của Tiểu Kim Tử, "Mau chuẩn bị bữa trưa, chọn đồ chơi cho trẻ con, trẫm… muốn đích thân đi gặp Bổn Bổn…"

Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn, đám Tiểu Kim Tử đang bận rộn chất hộp thức ăn lên, Hắc Long Vệ mua rất nhiều đồ chơi trẻ con từ các cửa hàng gần đó rồi đặt vào xe ngựa.

Tiểu Kim Tử tự mình dẫn ngựa đi theo sau Hoàng đế đến Phó gia.

Bước chân của Hoàng đế nhanh và vững vàng, mang theo vài phần vội vã, bất an và phấn khích khó tả.

Sau khi đi qua miếu thờ, đi lên con dốc nhỏ, rẽ về phía đông, băng qua nhiều con hẻm lát đá xanh và đến trước một dãy nhà.

Trước cửa có hai con sư tử đá nhỏ nằm rạp trên đất, phía tây của sư tử đá có hàng rào bao quanh tạo thành khoảnh vườn đang trồng rau xanh theo mùa, cửa gỗ rộng ba thước mở lớn. Nhìn lên, bên trong ngưỡng cửa hình như có một cái giếng, xa hơn nữa là đình viện sâu hút.

Một lúc sau, một tiếng cười như chuông bạc từ sâu trong sân truyền vào.

"Đuổi theo ta, đuổi theo ta đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!