Phó Nhiêu nhẹ nhàng đặt tay trái ở bên cạnh tiểu án, chờ hô hấp vững vàng, dùng ba ngón ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út ấn vào mạch trên cổ tay, nhắm mắt, lặng im nghe mạch.
Nhưng khi nàng nhắm mắt lại thứ đầu tiên nghe được chính là tiếng tim đập của mình, thình thịch, dường như muốn nhảy vọt ra.
Nàng buông tay, chậm rãi thở dài, lại nhắm mắt, ấn mạch, mới chạm được không đến một lát.
Mạch đập cực kì mạnh mẽ!
Phó Nhiêu sợ tới mức buông lỏng tay ra, mặt mày kinh ngạc, hoảng sợ như không biết đang ở nơi nào.
Người có máu ở tim nhiều thì mạch đập mạnh, người mang thai, mạch đập cũng rất mạnh mẽ…
Tất nhiên, có một số bệnh có thể khiến mạch dao động và trượt qua một ngón tay, tuy nhiên nếu mạch dao động và trượt mạnh qua ba ngón tay cùng lúc thì gọi là hoạt mạch, đây là dấu hiệu có thai.
Phó Nhiêu không dám tiếp tục, sợ có được kết quả mình không muốn.
Tay nàng chống trán, chóp mũi cay xè, nước mắt bốc lên, đúng là nhịn không được mà muốn khóc thành tiếng.
Tuy rằng không tiếp tục, nhưng nàng không phải là nam tử trưởng thành, thân thể cũng không bệnh nặng, vậy còn có thể là gì nữa đây?
Thời gian còn sớm, cũng có thể là chẩn đoán sai.
Đợi thêm hai ngày nữa, không chừng hai ngày nữa sẽ có kinh.
Ngoại trừ lừa mình dối người, nàng đã không còn cách nào khác để trấn định bản thân.
Một lát sau, nàng xông chút hương an thần, gạt đi sự khó chịu của cơ thể mà chìm vào giấc ngủ.
Giờ Thân buổi chiều lại mơ màng tỉnh lại, nàng nhìn thấy Đào Nhi cười tủm tỉm ôm một cái giỏ trúc vén rèm đi vào.
"Cô nương, người tỉnh rồi."
Phó Nhiêu nhìn thấy Đào Nhi cười lộ núm đồng tiền, cũng nhịn không được cong khóe môi: "Chuyện gì khiến em vui vẻ như vậy?"
Đào Nhi đặt giỏ trúc đặt cao, lấy từ bên trong ra một quả quýt lớn màu cam đưa tới, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Cô nương, nhìn xem, quả quýt lớn như vậy, ở ngoài chợ không thể mua được đâu!"
Quả quýt to bằng bàn tay người, màu sắc tươi đẹp, nhìn rất ngon.
"Cái này ở đâu ra vậy?" Phó Nhiêu xỏ giày vào.
Đào Nhi vội vàng lấy áo khoác trên giá cao bên cạnh cho nàng, giúp nàng mặc, vừa cười hì hì hỏi: "Người đoán xem?"
Phó Nhiêu nào có tâm tư, liếc Đào Nhi một cái: "Ta nào đoán được?"
Đào Nhi giúp nàng buộc kỹ giày, xoay người rót cho nàng một ly trà nóng, đặt vào trong tay nàng, lại thuận tay lột quả quýt kia ra, ngồi ở dưới chân nàng, đưa cho nàng một múi quýt căng mọng: "Là Trần Tứ gia, người cung cấp dược cho chúng ta đưa tới… Cô nương, người nếm thử..."
Trần Tứ gia…
Sắc mặt Phó Nhiêu cứng đờ, tim suýt nữa bỏ lỡ nửa nhịp: "Chàng… tới rồi?"
Đào Nhi nhét cho mình một múi quýt căng mọng, lắc đầu, nhồm nhoàm nói: "Chủ tiệm phái Trang Nhị tới, nói là hôm nay Tứ gia đến tiệm, không thấy người nên trở về, Tứ gia nói ngài ấy có một ít quýt Lĩnh Nam tươi, tiện đường liền đưa tới cho cô nương nếm thử. Trang Nhị đưa tới hai giỏ, phu nhân thấy ăn không hết liền đưa cho Liễu đại thẩm cùng Vương đại thẩm một giỏ."
Đào Nhi ăn đến má căng phồng, khóe miệng còn điểm chút nước ngọt, ăn xong một quả lại đi lấy một quả, tách ra lại đưa cho Phó Nhiêu một nửa: "Cô nương, người nếm thử xem, nô tỳ chưa bao giờ ăn qua quả quýt nào ngon như vậy."
Phó Nhiêu chậm rãi nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, chất lỏng ngọt ngào lướt qua cổ họng, lạnh thấu xương, nàng không cảm thấy chút ngọt ngào nào.
Nhất định là chàng tới tìm nàng, phái người đưa tới những thứ này, đơn giản là nói cho nàng biết, chàng muốn gặp nàng.
Khóe mắt Phó Nhiêu phiếm hồng, nếu thật sự mang thai, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!