Khi thấy bóng dáng cao lớn bước vào nhanh như gió, tất cả phi tần đều đứng dậy quỳ xuống.
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng."
Hoàng đế mặc một bộ trực chuyết vàng Hàng Châu, cũng không có quá nhiều hoa văn phức tạp, trực chuyết được cắt may vừa vặn tôn lên những đường nét mạnh mẽ, vóc dáng cao ráo, tao nhã của người mặc. Trong tay cầm tràng hạt gỗ tử đàn nhỏ, chàng chắp tay sau lưng, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Chàng vốn dĩ đã tuấn tú, tuy đã qua nhi lập chi niên (*) nhưng ngũ quan đã mất đi sự sắc bén thời trẻ, trong vẻ uy nghi và tao nhã pha trộn một chút sâu lắng, trải qua những năm tháng trầm lắng, khí chất thanh tao đó được nhuộm một màu khí chất u sầu.
(*) Nhi lập chi niên (): tuổi xây dựng sự nghiệp, chỉ ba mươi tuổi.
Chàng đứng sừng sững giữa cảnh sắc muôn hồng ngàn tía, như sắc trời chiếu xuống, khuôn mặt nhuốm ánh sáng rực rỡ.
Chàng nhìn thẳng, thong dong ngồi xuống: "Bình thân."
Chúng phi đứng dậy, lần lượt thu lại tâm trạng xem náo nhiệt, hoặc nín thở lắng nghe lùi sang một bên, hoặc táo bạo nhìn về phía Hoàng đế ngóng trông, thỉnh thoảng làm động tác vuốt tóc, cố gắng thu hút sự chú ý của Hoàng đế.
Chỉ có Phó Nhiêu quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Không một ai để ý thân hình mảnh mai dưới bộ y phục rộng lớn phức tạp đang run nhè nhẹ.
Tim nàng gần như nhảy lên cổ họng.
Nàng không biết, dùng cả đời bị giam cầm để đổi lấy khoảnh khắc này thoát thân, có đáng giá hay không?
Nàng vẫn còn nhen nhóm chút hy vọng cuối cùng chàng đừng nói ra, hy vọng chàng sẽ giữ lời hứa, giúp nàng giải quyết tốt hậu quả.
Hoàng đế nhàn nhã đặt tay lên đầu gối, chậm rãi mân mê chuỗi tràng hạt tử đàn trong tay, ánh mắt không nghiêng không lệch dừng ở trên người Phó Nhiêu.
Váy đỏ tím phủ dài trên mặt đất như cuộn tranh tuyệt đẹp, cánh tay ngọc trắng như tuyết duỗi ra từ chiếc áo choàng rộng rãi, chắp lại trên mặt đất.
Trắng không có chút huyết sắc nào.
Chàng bỗng nhiên nhớ về y phục tơ lụa thêu chỉ vàng đã từng tuột khỏi lòng bàn tay mình…
Đến giờ sự tê dại đó vẫn còn âm ỉ trong tâm trí.
Hoàng đế dừng một chút, dời mắt, nhận lấy tách trà mà Hoàng hậu tự đưa tới, nhấp một ngụm.
Sau đó Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh chàng, sắc mặt tốt hơn một chút, mỉm cười hỏi: "Dựa theo ý của bệ hạ, vừa nãy Phó cô nương rời cung là nghe theo khẩu dụ của ngài?"
Hàng chục cặp mắt trong điện đổ dồn vào Hoàng đế, Thục Quý phi ôm chặt nữ nhi hơn, trong lòng bối rối nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế đặt tách trà xuống, gật đầu nói: "Trẫm đi qua rừng trúc cung Văn Hoa, đúng lúc thấy người dẫn nàng đi tìm đường, trẫm hỏi nàng vài câu, mới biết mưa quá to nên bị lạc đường, lỡ mất tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, trẫm nghĩ nàng còn mẹ bệnh ở nhà nên đã cho phép nàng ra khỏi cung."
Phó Nhiêu thở dài nhẹ nhõm, cột sống căng thẳng thả lỏng, cơ thể hơi trùng xuống.
Hoàng đế đã thấy hành động kia của nàng.
"Thì ra là thế." Hoàng hậu thay đổi vẻ nghiêm nghị vừa rồi, biểu cảm lập tức trở nên dịu dàng, vội vã đưa tay về phía Phó Nhiêu: "Phó cô nương hãy bình thân."
"Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương."
Phó Nhiêu đờ đẫn đứng dậy, cụp mắt xuống, chậm rãi lùi lại vài bước rồi đứng sang một bên.
Khóe mắt chú ý tới tầm mắt liếc qua người nàng, tim nàng đập thình thịch, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Chàng đã hứa sẽ thả nàng đi, đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Bên này, chàng dời mắt tới chỗ Thục Quý phi, nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: "Tại sao Quý phi lại nổi giận làm loạn vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!