Chương 7: Câu chuyện có thể khiến cho mọi người đau xót

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Ở đầu bên kia, Thẩm Họa Mi lại gửi một tin nhắn đến:

"Có đủ không? Nếu không đủ thì lát nữa em lại chuyển thêm cho anh."

"Đủ, đủ rồi ~"

Hứa Kỳ Tịch vội đáp.

Cầm tiền này chột dạ quá, chột từ tận trong xương luôn…

"Dạ, hiếm khi A Tịch anh muốn chơi thứ gì đó. Anh chơi vui vẻ nhé. Em đang hơi bận một chút ~ [icon thơm chụt chụt]"

Thẩm Họa Mi cười đáp.

Hứa Kỳ Tịch ngại ngùng trả lời lại bằng một icon [thơm chụt chụt]… Hắn cứ có cảm giác vi diệu như mình đang được bao nuôi vậy.

Đồng thời, Hứa Kỳ Tịch càng thấy tò mò với những gì mình trải qua trong ba năm này hơn. Hắn rất muốn biết rốt cuộc mình đã dùng quỷ kế gì để biến Thẩm Họa Mi thành bà Hứa như thế?

Trong ba năm bị cắt cảnh này, hắn đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức dạng chân rách cả bi. Tại sao một kẻ học kinh tế như hắn lại trở thành tác giả truyện tranh, kiếm ăn nhờ vẽ truyện, hơn nữa còn học được kỹ năng lắp ráp máy móc?

Vì không có ký ức của ba năm này, cho nên cứ đối mặt với sự dịu dàng của Thẩm Họa Mi là hắn lại thấy chột dạ.

"Hay là nói cho Thẩm Họa Mi biết chuyện mình bị mất ký ức ba năm nhỉ."

Hứa Kỳ Tịch thầm nói.

Từ những tiểu tiết trong sinh hoạt giữa hắn và Thẩm Họa Mi, có thể thấy tính tình của cô rất tốt… Như thế, cho dù nói rõ chuyện mình bị mất đi ký ức ba năm cũng sẽ không có vấn đề gì.

Thậm chí trong lúc nói rõ còn có thể chèn thêm mấy câu ngọt ngào như "cho dù bị mất trí nhớ anh vẫn nhớ rõ tên em", nói không chừng còn có thể tăng tiến tình cảm ấy chứ!

"Ừm, cứ làm thế đi. Đợi cô ấy về, mình sẽ tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện. Ngày mai phải tranh thủ tới bệnh viện một chuyến, để xem có phải não của mình bị tổn thương gì hay không..."

Hứa Kỳ Tịch hạ quyết tâm.

Tiếp đó hắn lại cúi đầu nhìn năm thùng hàng chuyển phát nhanh dưới chân.

Nếu như đã đặt rồi thì cũng không tiện trả hàng.

Dù sao đây cũng là thứ phải nhờ mối quan hệ của Mạch Tuệ mới lấy được.

Hàng vừa đến đã vội trả về, nếu không có lý do chính đáng thì giống như đang giỡn mặt với Mạch Tuệ vậy… Mà Mạch Tuệ lại rất chân thành chia sẻ lo âu với hắn.

Đùa giỡn với lòng tốt của người khác sẽ bị trời đánh!

"Tóm lại cứ cất đi đã, nói không chừng sau này lại dùng đến… Hơn nữa, nhà mình cũng không thiếu tiền nhỉ?"

Hứa Kỳ Tịch ôm từng thùng linh kiện máy móc vào trong phòng chứa đồ.

Mấy cái thùng này hơi nặng nhưng vẫn có thể bê được.

Thể trạng hiện tại của hắn siêu lắm! Khẩu vị cực tốt luôn ~

Hôm nay, kể từ khi mở mắt cho đến giờ, Hứa Kỳ Tịch phải nhận hết bom thông tin này đến bom thông tin khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!