Dịch: Lãng Nhân Môn
Mà lúc này, trong thế giới gương.
Hứa Kỳ Tịch nhìn xuống mặt đất, nơi đó có tám miếng thú phù, là bảo vật tinh thú để lại sau khi bị sấm sét đánh nổ.
"Đúng là phải nhìn mặt thật à?" Hứa Kỳ Tịch cảm nhận được ác ý sâu nặng của thế giới này.
Đám tinh thú gầy còm, chỉ toàn da bọc xương trước đó bị hắn giết hết thì mới rơi ra được có một phù văn.
Còn đám tinh thú thoạt nhìn có vẻ ngon lành, mùi vị cũng không tồi mà hắn định mang ra ngoài bị giết xong lại rơi ra một lúc tận tám miếng thú phù.
Ngay cả giới tinh thú cũng là thế giới nhìn mặt để sống ư?
Niệm lực của hắn khởi động, gom hết thú phù lại.
"Hoặc là do thực lực bản thân của đám tinh thú gầy còm kia không đủ, nên sau khi bị cưỡng chế nhét vào hiện thế thì bị tám mươi mốt tầng phòng ngự còn lại ảnh hưởng, năng lượng trong cơ thể bị ép khô, nên không thể ngưng tụ được thú phù... Còn đám tướng mạo trông phì nhiêu đáng yêu kia là vì bị ảnh hưởng ít nên mới có thể hóa ra được thú phù?"
Hứa Kỳ Tịch đau lòng cố tìm cách an ủi bản thân.
Nhiều tinh thú như thế, cuối cùng cũng bị giết hết rồi... Thứ còn sót lại chắc là chỉ có mấy cái chân heo, chân bò và cả tinh thú sáu tay đã bị nước mắt của hắn phong ấn mà thôi.
Nhưng con tinh thú sáu tay này nhìn đã biết không thể ăn được, trông chẳng ngon lành chút nào, lại còn bị nước mắt của mình ướp muối nữa, có thể sẽ hơi bị mặn.
Hứa Kỳ Tịch thở dài, bắt đầu thu thập mấy cái chân tinh thú còn thừa, cũng thử thổi một hơi nhốt chúng vào lồng giam, để lát xem thử có thể mang ra khỏi thế giới gương hay không.
Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy, Hứa Kỳ Tịch thúc giục niệm lực, tinh thú sáu tay bị nước mắt phong ấn và đống chân tinh thú kia đều bị niệm lực của hắn nâng lên, bay lơ lửng sau lưng hắn.
Theo hắn thăng cấp, ở bụng lại có thêm một trái tim thì tinh thần lực của hắn cũng được cường hóa gấp mười lần. Niệm lực cũng được tăng cường theo.
Hắn bước chân vào hiện thế, xuất hiện trong toilet nhà Cao Thoán.
Tiếp theo, ý niệm của hắn lóe lên, kéo đống chân tinh thú kia ra khỏi thế giới gương...
Vừa mới kéo ra thì chân tinh thú khổng lồ đã bắt đầu co rút lại...
Cái chân vốn dĩ dài mét tám, vừa vào hiện thế đã nhanh chóng thu nhỏ lại hơn phân nửa...
Trái tim của Hứa Kỳ Tịch ẩn ẩn co thắt lại.
Cái chân dài mét tám nói mất là mất, may mà chỉ thu nhỏ lại phân nửa chứ không hoàn toàn biến mất.
"Vẫn còn chấp nhận được." Hắn lại giơ tay kéo một cái, cái lồng nước đang phong ấn tinh thú sáu tay cũng bị lôi ra.
Thể tích của con tinh thú sáu tay này quá lớn, vừa xuất hiện đã suýt nhồi kín cả toilet. May mà chúng chỉ là thứ hư ảo nên không bị vách tường ngăn lại, đầu và một phần thân thể của tinh thú sáu tay đã xuyên qua tường.
Cũng không biết trên lầu có ai đang ở trong toilet hay không, không biết mấy người bình thường có thể trực tiếp nhìn thấy bản thể của tinh thú không? Liệu có bị dọa không nhỉ?
"Không bị co lại à?" Sau khi tinh thú sáu tay bị đưa ra thì lại không hề co lại như cái chân dài kia.
Chẳng lẽ vì Lồng Nước thuật của mình có hiệu quả cấp nước, nên dù bị đưa vào hiện thế thì nó cũng không bị co lại ngay à?
Lần tới phải thử lại mới được, chỉ cần không ướp muối lâu quá thì mùi vị cũng không đến nỗi nào.
Có điều... nên xử lý con tinh thú sáu tay này như thế nào nhỉ?
Hay là gọi điện cho chị em Diệt Phượng trước?
Hứa Kỳ Tịch đang suy nghĩ thì chuông điện thoại lại vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem thử, là bác sĩ Diệt Hoàng gọi tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!