Dịch: Lãng Nhân Môn
"Tao biết ngay là mày sẽ hỏi câu này mà. Sao hả, ngự kiếm thuật của tao ngầu không?" Hứa Kỳ Tịch hí hửng hỏi.
Hắn biểu diễn lâu như vậy cũng không phải định làm cho người mù xem. Điều hắn muốn chính là dẫn dắt Cao Thoán hỏi ra câu này.
"Trên đời này... thật sự có thần tiên ư?" Cao Thoán hỏi dồn dập.
Dù lúc trước cậu cứ luôn miệng bảo là mình muốn đi tầm tiên, nhưng không có nghĩa là cậu ta tin tưởng trăm phần trăm là có thần tiên tồn tại, phần lớn chỉ là một ý tưởng xa vời mà thôi.
Nhưng bây giờ cậu lại tận mắt nhìn thấy Hứa Kỳ Tịch dùng ngự kiếm thuật.
"Hây." Hứa Kỳ Tịch giơ tay, chỉ nhẹ về phía Cao Thoán... Niệm lực khởi động, nâng Cao Thoán bay lên một chút.
Cao Thoán nhìn xuống dưới chân mình, trầm tư một lúc rồi nói: "Ngự nhân thuật?"
"Không... là niệm lực!" Hứa Kỳ Tịch bật cười ha hả: "Sao hả, có thấy thất vọng không?"
"Ừ, tự nhiên muốn đánh người quá." Cao Thoán thành thật đáp.
Một giây trước còn tưởng là mình gặp được thần tiên rồi, một giây sau mới ngu người nhận ra đó chỉ là dị năng mà thôi, thất vọng đến độ cậu thậm chí còn định đánh người.
Hứa Kỳ Tịch kéo tay áo lên, để lộ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của mình: "Mày nhìn cơ bắp của tao rồi nói lại lần nữa xem?"
"Chào bạn, tạm biệt bạn." Cao Thoán phất tay, kiểu này còn nói chuyện thế nào được nữa?
Cậu thành người thực vật hơn nửa năm, thân thể không teo tóp đến độ không đi đứng nổi đã là may lắm rồi. Còn cái tên Hứa Kỳ Tịch này chắc là kết hôn xong vẫn luôn tập gym đây mà.
"Đừng nóng, tuy tao cũng không thể giúp mày tu tiên... Nhưng giúp mày minh tưởng thì vẫn được. Mai mốt tao sẽ chuẩn bị cho mày một công pháp cực kỳ đặc biệt." Hứa Kỳ Tịch nói.
Cái hắn nói, đương nhiên chính là thần công hệ thống Đại Hạ rồi.
"Bây giờ phải chờ tao xử lý đám này xong đã." ý niệm của Hứa Kỳ Tịch vẫn luôn khống chế đại kiếm: "Con cuối cùng."
Hình như hắn không được may mắn cho lắm.
Giết cả đống tinh thú như thế mà lại không rơi phù văn. Chẳng lẽ chỉ có tinh thú đẹp mã mới rơi phù văn à?
Hiện tại tinh thú trông đẹp mã thì chỉ có duy nhất một con bị hắn chém trọng thương, nhưng vẫn còn sống kia mà thôi.
"Lát nữa phải thử mới được... tinh thú mang đi được thì cứ phong ấn rồi đưa đi, không mang đi được thì giết chết sau." Hứa Kỳ Tịch chỉ tay lên, cự kiếm biến thành một vệt sáng, đâm thẳng về phía con tinh thú phi hành đang bay lòng vòng trên trời.
Trúng đích!
Dù tốc độ của tinh thú phi hành cũng rất nhanh, nhưng vẫn không thể tránh thoát thanh cự kiếm nhẹ tựa lông hồng kia. Hơn nữa, do cừu hận thu hút nên đám tinh thú vẫn luôn tập trung vào Hứa Kỳ Tịch. Dù cả đống tinh thú bị làm thịt thì chúng cũng không hề bỏ trốn.
Điều này khiến cho chúng luôn nằm trong phạm vi ngự kiếm tấn công của Hứa Kỳ Tịch.
Đại kiếm trực tiếp mổ bụng của tinh thú phi hành. tinh thú bị chém xong, thân thể biến thành từng mảnh vỡ rồi biến mất. Sau đó lại có một phù văn ngưng tụ và thành hình.
Ơ? Cuối cùng cũng rớt đồ rồi à?
"Cứ có cảm giác giết quái rơi đồ ấy." Hứa Kỳ Tịch ngoắc ngón tay lên, khống chế đại kiếm định đón lấy phù văn kia, để xem phù văn đầu tiên hắn đánh ra được có thuộc tính gì.
Đại kiếm được Hứa Kỳ Tịch khống chế nhếch lên, bay về phía phù văn nọ.
Cạch ~
Một tiếng động nhỏ vang lên, theo đại kiếm nhếch lên, phù văn vừa sinh ra lại xảo diệu rơi đúng vào cái lỗ cuối cùng trên đại kiếm của Hứa Kỳ Tịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!