Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Chín mươi chín trong tổng số một trăm lỗ trên đại kiếm đã được lắp phù văn, chỉ còn lại một lỗ cuối cùng.
Bây giờ Hứa Kỳ Tịch chỉ cần lắp nốt phù văn cuối cùng vào… là lập tức có thể bay được.
"Chúc người đi đường không tự nhiên ngã" là phù văn cuối cùng mà Hứa Kỳ Tịch để lại, đây là một phù văn chúc phúc bình thường. Nó cũng là phù văn có tác dụng nhỏ nhất với hắn, nên hắn đã để phù văn này lại sau cùng.
Tài xế ở phía trước lái xe chậm lại.
Lúc này, anh ta cảm thấy sau lưng lành lạnh... Do phải chịu áp lực cực lớn nên anh ta toát hết cả mồ hôi lạnh.
Nguồn gốc áp lực của anh ta chính là thầy Hứa ở phía sau kia.
Lái xe được chị em Diệt Phượng phái tới chắc chắn là nhân viên nội bộ hiểu về người thức tỉnh.
Lúc này anh ta chỉ cảm thấy khí thế của thầy Hứa đột nhiên không ngừng tăng lên, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu đột nhiên biến thành mãnh hổ sơn lâm vậy.
Khí thế này giống như thực thể, không ngừng khuếch tán.
"Có phải mình đã làm sai điều gì, đắc tội vớI thầy Hứa không nhỉ?"
Suýt nữa tài xế hoài nghi cuộc đời luôn... Chắng lẽ do mình bật thiết bị ngăn cách ghế tài xế lên khiến thầy Hứa không vui à?
"Phù ~" Đúng vào lúc này, Hứa Kỳ Tịch ở đằng sau thở ra một hơi thật dài.
Kỹ năng "thở ra một hơi biến thành nhà tù" trên cự kiếm không được kích hoạt.
Hứa Kỳ Tịch gật đầu đầy hài lòng, xem ra đây là kỹ năng có thể điều khiển chứ không phải là kỹ năng bị động. Như thế thì tốt, nếu không về sau hắn không dám hít thở luôn mất.
Hứa Kỳ Tịch cất đại kiếm và phù văn cuối cùng đi, khí thế của hắn cũng nhanh chóng thu lại, trở về dáng vẻ vô hại lúc trước.
"Ơ? Đến rồi à?" Thẩm Họa Mi ngồi bên cạnh dụi mắt, nhìn Hứa Kỳ Tịch hỏi.
"Vẫn chưa, em có thể nghỉ ngơi thêm một lúc nữa." Hứa Kỳ Tịch dịu dàng đáp, dứt lời hắn lập tức cầm lấy tay của Họa Mi, chuẩn bị nói lời ngon tiếng ngọt.
"Sắp tới rồi, rẽ một cái nữa là đến nơi."
Lời nói của tài xế gần như vang lên cùng lúc với câu trả lời của Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch: "…"
Bàn tay cầm lấy tay Thẩm Họa Mi của Hứa Kỳ Tịch cứng đờ lại.
Tài xế: "!!!"
Dường như sau lưng anh ta lại càng lạnh lẽo hơn.
Có phải mình lại đắc tội với thầy Hứa không nhỉ?
Có phải thầy Hứa lại thấy mình chướng mắt hơn không nhỉ, phải làm thế nào đây, có cách gì cứu mình được không, online đợi, gấp lắm rồi!
…
Ở phía bên kia.
Trong phòng khách nhà Cao Thoán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!