Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Sao tự nhiên đám tinh thú này lại co vòi thế này?
Cảm giác cứ như tất cả tinh thú đều đang sợ... thầy Hứa ấy?
Bởi vì tất cả đều quá quen với Diệt Phượng, nên chuyện tinh thú đột nhiên quỳ xuống chắc chắn không phải do cô làm, khả năng duy nhất chính là do thầy Hứa thần bí!
Không hổ là thầy Hứa!
Tuy không biết tại sao thầy Hứa lại làm được như vậy, nhưng đúng là lợi hại khỏi chê!
Không kịp nghĩ nhiều nữa, dù nguyên nhân là gì đi nữa thì cũng phải nhân lúc chúng nó yếu thế để xử đẹp mới được.
"Giết giết giết!" đội viên của Diệt Phượng lập tức tăng khí thế, gần như muốn bộc phát toàn bộ tinh thần lực trong n gười mình ra, biến chúng thành sát chiêu, ầm ầm đánh tới chỗ đám tinh thú.
Đám tinh thú thì vẫn run rẩy không ngừng, dù có bị đánh chết cũng không dám đứng dậy, chỉ phát ra từng tiếng rên trầm thấp, run rẩy chờ bị giết.
Thân thể tinh thú nổ tung, để lại hơn 10 miếng phù văn.
"Chị, chị không sao chứ?" thân hình cao gầy của Diệt Hoàng vượt qua đám tinh thú, chạy tới bên cạnh chị gái mình. Cô ôm Diệt Hoàng lên, cẩn thận kiểm tra thật kỹ.
Cô đã thức tỉnh năng lực liên quan tới chữa bệnh, là bác sĩ của cả đội.
"Chị vẫn ổn, mau để chị xuống đi, đội viên của chị đều đang nhìn kìa." Diệt Phượng giãy giụa nói. Cô phải giữ vững uy nghiêm của mình trước mặt đội viên.
Nhưng bị em gái bế thốc lên thế này thì còn gì là uy nghiêm nữa chứ?
"Thầy Hứa, vừa rồi tại sao đám tinh thú kia lại gục xuống thế?" bác sĩ Diệt Hoàng không để tâm tới sự phản kháng của chị mình, quay sang nhìn Hứa Kỳ Tịch, tò mò hỏi.
"Có thể là trúng độc." Hứa Kỳ Tịch nghĩ ra một giả thiết bạo gan.
Đồng thời, niệm lực của hắn thì lại cẩn thận đỡ lấy lô hội trong tay mình, ngay lúc nãy, hắn đã loáng thoáng cảm ứng được khí tức của anh Diệu.
Rất mong manh, hơn nữa chỉ thoáng qua mà thôi.
Nhưng chắc chắn là mùi của anh Diệu, không lẫn đi đâu được.
Lần trước anh Diệu đã nhập xác vào lô hội, không phải là vẫn còn dư lại uy thế đấy chứ?
"Trúng độc? Năng lực của thầy Hứa có liên quan tới độc ư?" bác sĩ Diệt Hoàng nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên. Năng lực của chị gái cô là lôi điện màu hồng phấn, vậy độc là do thầy Hứa phóng ra ư?
"Ừ... đó cũng là một phương hướng tốt." Hứa Kỳ Tịch xoa cằm nói. So với vũ khí linh năng, có lẽ nên tìm hiểu xem có thể chế ra độc tố nhằm vào thể năng lượng tinh thần hay không, sau đó cho lên đại kiếm của mình.
Đại kiếm của tui có bôi kịch độc đó nha ~
Hơn nữa, một khi nắm giữ được độc tố, tiến hành nghiên cứu thì nói không chừng lại có thể chế ra thứ vô hại với con người, nhưng lại kịch độc với năng lượng tinh thần ấy chứ...
Cho dù không thể thì biến thành loại ngâm độc cũng được. Sau này mà chiến đấu thì có thể bôi lên vũ khí như nước thánh. Hoặc là chế thành thứ tương tự như đạn nước thánh chẳng hạn!
"Quay về tôi sẽ hỏi lại, xem thử có cách điều chế độc dược kiểu này hay không." Hứa Kỳ Tịch nói.
Bác sĩ Diệt Hoàng chớp chớp mắt, cô cảm giác chủ đề nói chuyện của thầy Hứa nhảy hơi nhanh.
Đây là lối tư duy của thiên tài ư?
Hơn hai mươi phút sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!