Chương 3: Thế thì toang quá

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Đau đau đau đau...

Cơn đau rõ ràng và rất chân thực truyền đến từ cánh tay trái.

Loại đau đớn này hoàn toàn khác với "cơn đau" hư ảo trong những giấc mơ trước đây.

Hứa Kỳ Tịch nhớ lại cảnh tượng trong những giấc mơ trước đây của mình, thỉnh thoảng hắn lại mơ thấy mình bị kẻ khác đuổi giết. Kẻ săn đuổi trong mơ đã bắn nhiều phát vào lưng, tạo thành nhiều lỗ thủng trên người hắn.

Sau khi bị bắn trong mơ, mặc dù hắn cảm giác tương tự như "đau đớn", nhưng loại "đau đớn" đó rất nhẹ và hư ảo như cánh bèo trôi.

Nói là đau, nhưng thực tế lại không có cảm giác đau đớn truyền tới từ dây thần kinh nào cả. Loại "đau" đó chỉ là một loại thiết lập, não bộ cũng không phản hồi cảm giác "bị bắn" thật sự.

Nhưng bây giờ, chỉ cần tay phải của hắn véo mạnh một chút thì tay trái sẽ rất đau!

Hắn véo càng mạnh thì cơ cánh tay quay của tay trái lại càng đau dữ dội hơn.

Thậm chí thiếu chút nữa Hứa Kỳ Tịch đã tự véo mình đến khóc.

Chắc hắn là một trong số ít người tàn nhẫn, tự véo mình đến khóc nhỉ?

"Không phải mơ ư?"

Hứa Kỳ Tịch từ từ nới lỏng ngón tay của mình. Sau đó thổi nhẹ lên phần cơ cánh tay quay đã bị véo đỏ của mình..

Cơn đau rát và sưng đỏ Kia chính là cơ cánh tay quay đang im lặng lên án sự vô tình, tàn nhẫn và thích kiếm chuyện của người chủ nhân nào đó.

Cơn đau này tác động thẳng vào đại não, khiến nó bắt buộc phải chấp nhận sự thật.

"Đau đớn kiểu này thì không thể nào chỉ là mơ được."

Nếu đây không phải là một giấc mơ thì tình huống này của mình là sao đây?

Mất trí nhớ thật ư?

Hứa Kỳ Tịch ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bắt đầu ngẩn người.

Lần ngẩn người này kéo dài hơn một giờ đồng hồ.

Giữa lúc đó, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng "vợ" đang bận rộn trong bếp, một lúc lâu sau hắn lại nghe thấy tiếng cô đi ra ngoài và khóa cửa.

Hơn một giờ sau, cảm giác đói bụng đã kéo Hứa Kỳ Tịch quay về từ trạng thái thẫn thờ.

Hắn đứng dậy khỏi giường.

Trong một giờ này, bộ não của hắn liên tục trải qua quá trình "chấp nhận sự thật, sụp đổ, khởi động lại, chấp nhận sự thật".

Dùng cách thức gần như bạo lực này, Hứa Kỳ Tịch cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, trước tiên miễn cưỡng chấp nhận chuyện mình "cắt cảnh đến ba năm sau".

Hứa Kỳ Tịch không phải kiểu người thích trốn tránh sự thật.

Hắn bẩm sinh đã là người tích cực và lạc quan.

Sau khi gặp phải một vấn đề nào đó, hắn sẽ cố gắng giải quyết vấn đề đó chứ không phải giải quyết người đưa ra vấn đề.

Chuyện cắt cảnh cũng đã xảy ra rồi, dù có nghĩ gì để bao biện thì cũng vậy mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!