Chương 28: Cùng tắc biến, biến tắc thông

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

(Trích từ câu: "Dịch cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu"

Đạo Dịch: Sự vật phát triển tới cực điểm, khi cùng tận, thì tất phải biến hóa, sau khi biến hóa bèn thông đạt, nhờ thông đạt mà được dài lâu.)

Đừng thấy thiếu nữ Tô Khê Sa mắt quầng thâm trông rất trẻ mà lầm, ở phương diện đúc kiếm thì cô chính là bậc thầy thật sự đấy. Đập mấy búa, phần tinh thần thể này của Hứa Kỳ Tịch đã thành có hình dạng ban đầu của phôi kiếm.

"Nếu là kiếm thì anh thích kiểu nào?" Sau khi Tô Khê Sa lật tinh thần thể của Hứa Kỳ Tịch lên thì thuận miệng hỏi.

"Kiểu gì là sao?" Lúc này Hứa Kỳ Tịch chỉ cảm thấy đầu mình đau điếng, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng bị suy giảm.

Điều khiến hắn khó chịu hơn cả là tinh thần thể không có tính năng "hôn mê".

"Kiếm cũng chia ra rất nhiều loại, kiếm bản rộng, kiếm ngắn, kiếm dài, kiếm nửa lưỡi, kiếm hình rắn, kiếm ván cửa bản to. Trước mắt là giai đoạn đầu, cho nên không phân chia kỹ hơn. Chờ sau khi anh thăng cấp, tôi còn có thể khắc hoa lên kiếm của anh đấy." Tô Khê Sa giải thích.

"Ván cửa… cửa." Lúc Hứa Kỳ Tịch nghe thấy "kiếm ván cửa bản to" thì lại vô thức nghĩ tới "cánh cổng kỳ tích" của bản thân nên bật thốt thành lời.

"Ừm, không hổ là chủ nhân do "Sổ Điểm Danh" lựa chọn, vừa nói ra đã lựa chọn kiếm ván cửa bản to có độ khó cao nhất. Xét về mặt kỹ thuật, dạng kiếm hình rắn sẽ phức tạp hơn một chút, nhưng vì tinh thần lực của anh còn rất yếu, phải nện tinh thần lực của anh to bè bè ra thành kiếm ván cửa bản to thì độ khó sẽ thành cao nhất. Tôi cần dốc hết sức bình sinh nện phẳng anh ra. Nhưng lợi ích cũng rất rõ ràng, tương lai tới lúc đục lỗ thì đục lên kiếm ván cửa bản to sẽ tiện hơn nhiều."

Tô Khê Sa khích lệ.

Không đợi Hứa Kỳ Tịch nói thêm, cô đã nhấc búa lên, không ngừng đập mạnh xuống chỗ Hứa Kỳ Tịch.

Mỗi một búa nện xuống, cơn bực bội tích góp do mất ngủ của cô sẽ giảm đi một phần.

Keng keng keng keng ~

A a a a ~

Giai điệu có tiết tấu vọng vang trong cung điện đá khổng lồ.

Hứa Kỳ Tịch không biết mình đã kiên trì được bao lâu… Nếu như đổi thành nhục thân, lúc này hẳn là cuống họng hắn đã hét đến tắt tiếng luôn rồi.

"Được rồi, xong xuôi. Lần này tôi phát huy tốt hơn hẳn lúc bình thường, rất hoàn mỹ." Giọng nói êm tai của Tô Khê Sa vang lên.

Với Hứa Kỳ Tịch, câu nói này của cô cứ như thanh âm của trời đất vậy.

"Xong thật rồi à?" Hứa Kỳ Tịch hỏi.

"Xong rồi, ngoài ra tôi nghĩ chắc là anh cũng đã hiểu thấu quyển "thuật đúc kiếm tinh thần" kia rồi nhỉ? Thân thể của anh cũng đã có ký ức rồi." Tô Khê Sa giải thích.

"À." Hứa Kỳ Tịch đáp một tiếng.

Mặc dù mỗi lần nhớ tới đều là đau đớn… Nhưng quả thật hắn hiểu được bảy tám phần của quyển "thuật đúc kiếm tinh thần" kia, nếu như đổi sang hắn đi đập người khác, hình như cũng có thể đập người ta ra thành hình dạng của hắn ấy chứ.

"Cảm ơn nhé, Tô Khê Sa." Hứa Kỳ Tịch đau đớn nói lời cảm ơn.

Bị đập đến hét tịt cuống họng mà còn phải thật lòng cảm ơn người khác, cứ cảm thấy quai quái thế nào ấy.

"Không cần khách sáo, cố gắng lên cấp, mau tập hợp đủ mười tấm phù văn rồi đến chỗ tôi đục lỗ nhé." Khí tràng toàn thân Tô Khê Sa thu lại, nụ cười cũng trở nên nhu hòa hơn một chút.

Nếu như bây giờ có thể để cô ngủ một giấc ngon thì càng tốt.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức… Dù sao thời gian của tôi cũng không còn nhiều." Hứa Kỳ Tịch thều thào trả lời.

"Vậy gặp lại sau nhé." Tô Khê Sa nói với vẻ bịn rịn. Nếu như có thể, cô rất muốn Hứa Kỳ Tịch ở lại lâu thêm một chút, thỉnh thoảng để cô nện thêm vài búa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!