Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Sau khi đọc hết lá thư này, Hứa Kỳ Tịch cảm thấy sau ót lành lạnh, có vẻ thông gió lắm… Chẳng lẽ trí nhớ của mình là cắm vào để dùng à? Sau khi hắn mất đi một phần sọ não, A Giải dùng dị năng cắm một chiếc USB hoặc phần cứng di động vào đầu hắn, tạm thời duy trì hoạt động của hệ thống. Đợi khi đại não của hắn hồi phục, USB tự động biến mất, đi theo A Giải chăng?
Nếu không phải hôm qua Tề Y San đã làm xong cánh cổng kỳ tích, bẳn thân hắn lại thức tỉnh năng lực siêu phàm thì sao hắn có thể tin nội dung trong bức thư này được chứ?
"Thầy Hứa cười ấm áp quá." Bác sĩ Diệt Hoàng ôm lấy chị gái Diệt Phượng như ôm gối bông.
Diệt Phượng trợn mắt, nhắc nhở: "Đây là người đàn ông đã có vợ đấy, vợ của anh ta còn là bà chủ của em nữa kìa."
"Em không có ý kia mà, em là fan của thầy Hứa thôi, chỉ đơn thuần cảm thấy thầy Hứa cười ấm áp thôi mà." Hai búi tóc trên đầu bác sĩ Diệt Hoàng lắc lư. Cô cảm thấy hình như đây là di chứng từ ngày hôm qua… Vào ngày hôm qua, khi thầy Hứa thức tỉnh năng lực siêu phàm đã dẫn đến hiệu ứng che phủ cả nửa thôn, trong đầu tất cả mọi người ở thôn đều tự nhiên xuất hiện gương mặt đẹp trai của hắn.
Lúc ấy cô đang đứng ở bên cạnh cửa, khoảng cách gần nhất, cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Có vẻ như hiệu quả này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. Điều đó có nghĩa là trong khoảng thời gian này, vào những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới một người mang tên Hứa Kỳ Tịch. Nhưng cô vẫn còn may, bởi cô vốn là fan truyện tranh và "kỳ tích Đại Hạ" của Hứa Kỳ Tịch, thỉnh thoảng trong đầu hiện lên hình ảnh của Hứa Kỳ Tịch cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với cuộc sống của cô.
Nhưng hàng xóm và những người trong thôn chỉ mới gặp mặt Hứa Kỳ Tịch vài lần chắc sẽ có phản ứng tiêu cực đây… Trong lúc nằm mơ, ngẩn người, sinh hoạt đều tự nhiên nhớ tới một người, bạn sẽ thấy thế nào?
Trong phòng khách ở tầng một.
Cánh cổng kỳ tích đã bị ngắt nguồn điện, vẫn nằm im tại chỗ, Hứa Kỳ Tịch còn chưa kịp thu dọn.
Sau khi vào nhà, Diệt Phượng và Diệt Hoàng đều nhìn về phía cánh cổng kỳ tích kia… Đây là trang bị giúp thầy Hứa lột xác từ người phàm thành thức tỉnh giả ư?
"Hai người tò mò về nó à?" Hứa Kỳ Tịch hỏi.
"Không không không, không có đâu, chúng tôi không hề có ý đó." Bác sĩ Diệt Hoàng xua tay lia lịa.
"Hai người đừng vội… Hiện tại đây mới là cánh cổng kỳ tích phiên bản đầu tiên, chỉ dùng số liệu gen, sóng não cá nhân, thông tin tinh thần của tôi và Họa Mi và được thiết kế dựa trên những dữ liệu này, thế nên đây là phiên bản thiết kế riêng. Nếu muốn phổ cập nó thì phải nghiên cứu thêm để cải tiến nó, biến nó thành phiên bản đại chúng thích hợp với thể chất của toàn bộ người trong Đại Hạ."
Hứa Kỳ Tịch thong thả nói… Đây chính là cái cớ để hắn giữ liên lạc với 713.
Thời gian dành cho thế giới này không còn nhiều nữa.
Chắc chắn trong tương lai phải tìm cách sản xuất số lượng lớn, quảng cáo cánh cổng kỳ tích. Cho dù không thể quảng cáo toàn dân, ít nhất cũng phải trang bị cho lực lượng quân sự để đối phó với đám chó săn và chủ nhân của chúng đang bị ngăn cản bên ngoài bầu trời.
Ngoài cánh cổng kỳ tích, nguyên lý của nó còn quý giá hơn… Nếu như dựa vào nguyên lý này để nghiên cứu ra thủ đoạn có thể làm bị thương sinh vật thể năng lượng tinh thần, chế tạo được vũ khí tru linh… thì chẳng còn gì bằng.
"Không hổ là thầy Hứa." Diệt Phượng đang được em gái ôm không nhịn được mà nói, cô đã hiểu ý của Hứa Kỳ Tịch, sau này hắn muốn quảng cáo cánh cổng kỳ tích này. Hắn đang nhìn ở góc độ toàn thể nhân loại ư?
Nghe thế, Hứa Kỳ Tịch lại mỉm cười.
Thứ sáu tuần trước, đến cả việc có nên làm cha hay không hắn cũng cảm thấy phải suy xét cho kỹ, tốn thời gian để tiếp nhận và điều chỉnh tâm lý.
Còn hiện giờ, tâm lý của hắn đã chết lặng rồi, dù có xảy ra chuyện gì, dù có tiếp nhận được hay không thì cứ để đại não chấp nhận đã rồi tính sau.
"Đúng rồi thầy Hứa… cái này cho anh nè." Diệt Phượng đang được em gái ôm giơ tay lên, lấy ra một con chip từ trong túi của mình.
"Hệ thống Đại Hạ à?" Hứa Kỳ Tịch tò mò cầm lấy con chip:
"Chẳng phải lúc trước cô nói hệ thống Đại Hạ không phải con chip điện tử ư? Đây không phải chip thì là gì?"
"Đây là thẻ dữ liệu, di động của anh là phiên bản đặc biệt, có thể cắm trực tiếp vào đó để đọc nội dung." Diệt Phượng chớp mắt vài cái rồi đáp.
Hứa Kỳ Tịch: "…" Thẻ dữ liệu bây giờ nhỏ bé mới mẻ thế à?
"Thầy Hứa mất trí nhớ rồi, không nhận ra loại thẻ dữ liệu này cũng là chuyện bình thường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!