Chương 24: Lá thư gửi cho chính bản thân

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Một lúc sau…

Giọng nói của Diệt Hoàng vang lên từ đầu bên kia điện thoại:

"Tìm được rồi, thầy Hứa tên là Giải Ngư."

"Vừa nghe đã biết đây không phải tên thật rồi."

Hứa Kỳ Tịch cảm khái, hắn vào thang máy đi xuống tầng một, nhẹ chân nhẹ tay đi mở cửa, tựa vào cửa đợi các cô.

Có phải thầy Giải đã biết mất kia không muốn để lại dấu vết gì trong cuộc đời của hắn, chỉ làm một vị khách qua đường vội vã hay không?

"Đúng rồi, hôm nay đã là 26 tháng 5 rồi nhỉ?" Bác sĩ Diệt Hoàng hỏi.

Hứa Kỳ Tịch đáp: "Đã đến rạng sáng, là ngày 26 rồi."

"Thế nên cô định đổi số lượng búi tóc trên đầu à?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một đồng đội nam.

"Không phải, là do vào ngày 26 tôi phải đưa cho thầy Hứa một bức thư. Tháng trước chính thầy Hứa đã giao bức thư này cho tôi, dặn tôi đưa lại nó cho anh ấy vào hôm nay."

Bác sĩ Diệt Hoàng nhớ ra chuyện này.

Hứa Kỳ Tịch kinh ngạc: "Thư gì? thế"

"Tôi chưa xem, đây là thư thầy Hứa giao cho tôi, tôi không thể tùy tiện mở ra xem được." Bác sĩ Diệt Hoàng nói: "Chúng tôi đã đến nơi, nhìn thấy anh rồi."

Trong khi nói chuyện, một chiếc xe nhỏ màu đỏ lao đến, dừng trước sân nhà Hứa Kỳ Tịch một cách cool ngầu.

Cửa xe mở ra, bác sĩ Diệt Hoàng và chị gái thấp hơn cô rất nhiều là Diệt Phượng cùng bước xuống.

Hứa Kỳ Tịch đi ra đón bọn họ.

Sau khi xuống, Diệt Hoàng thò tay vào hòm y tế của mình, lấy ra một túi hồ sơ, rồi lại lấy từ trong túi ra một bức thư rồi đưa nó cho Hứa Kỳ Tịch.

Trên thư ghi "ngày 26 tháng 5 năm 2025".

Cố ý bảo Diệt Hoàng giao lại thư cho mình vào đúng ngày này, chắc hẳn là muốn truyền đạt thông tin gì đó nhỉ?

Hứa Kỳ Tịch xé miệng bì thư, rút lá thư ra.

Lá thư được viết trên giấy A4 thông thường.

Đây thực sự là nét chữ của hắn, nhưng nhìn kỹ thì thấy chữ đẹp hơn nhiều, chắc là do trong ba năm nay hắn đã khắc khổ luyện chữ.

Đặc biệt là ba chữ "Hứa Kỳ Tịch" rồng bay phượng múa trong câu mở đầu [Viết cho tôi của ngày 26: Xin chào Hứa Kỳ Tịch của ngày 26], hiển nhiên là do quen ký tên mà thành.

Hứa Kỳ Tịch lại nhìn xuống nội dung chính của lá thư.

[Có phải hôm nay ngủ dậy thấy kinh ngạc lắm không? Đang thắc mắc lắm chứ gì? Thậm chí còn cả luống cuống nữa?]

Có phải anh đã mất đi trí nhớ của vài năm, hai năm hoặc có khi lâu hơn không? Có phải trong trí nhớ, anh vẫn đang ở trường học với lão Cao, lão Tô, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ hay không?

Nhưng buổi sáng ngày 26, vừa ngủ dậy anh đã phát hiện ra bản thân mình đến hai hoặc ba năm sau, không còn ở trong ký túc xá mà đã về quê, thậm chí bên cạnh còn có cô ấy, có phải giống như đang nằm mơ, hoài nghi đây không phải sự thật đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!