Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Ngay hôm qua khi điểm danh tới bạn trẻ số hiệu 713, Hứa Kỳ Tịch đã đọc sai mấy lần liền nên đương nhiên hắn có ấn tượng rất sâu sắc với số hiệu này.
"Y San, em có biết đến trò chơi điểm danh này không? Chính là trò chơi mà anh đọc từng cái tên một, sau đó những người được gọi sẽ bắt đầu báo danh ấy."
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
Hắn không định làm thám tử, hơn nữa hắn cũng chẳng có lối tư duy trinh thám phá án chút nào cả.
Hơn nữa đoán tới đoán lui phiền chết đi được, tưởng tượng nhiều có khi còn lạc quẻ, có vài chuyện hỏi thẳng luôn chẳng phải sẽ đơn giản hơn nhiều à?
"Từng cái tên một? Nói vậy có nghĩa là có rất nhiều tên à?"
Nghe đến đây, Tề Y San vốn đang vùi đầu vào sự nghiệp kiến tạo của mình không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Hứa Kỳ Tịch.
Sau đó, cô nghiêm túc nói:
"Em còn tưởng rằng trong đó chỉ có tên của mình, không ngờ lại còn nhiều cái tên khác như thế. Em ghen rồi, dỗ em đi."
Hứa Kỳ Tịch: "…"
Ghen tuông bất thình lình á?
Phải dỗ thế nào đây?
Dụ ngọt ư?
Không được, quên chuyện nói ngon ngọt đi. Hắn mất ba năm trí nhớ, có cách biệt thế hệ với Tề Y San. Mấy câu ngọt ngào của hắn vừa ra khỏi miệng là đã thấy quê mùa rồi, như thế bầu không khí còn kỳ cục hơn… Hứa Kỳ Tịch vẫn tự biết thân biết phận lắm.
"Đợi đã, hay là thôi đi vậy, anh bây giờ không thich hợp để dỗ em."
Hiển nhiên Tề Y San cũng nghĩ giống như Hứa Kỳ Tịch, vì thế cô vẫy tay với hắn:
"Em mệt rồi, mau qua đây, bê ghế qua đây luôn."
Hứa Kỳ Tịch làm theo ý của cô, bê ghế tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Tề Y San đặt công cụ trong tay xuống, vươn vai một cái, ngồi lên chân Hứa Kỳ Tịch, rúc vào trong lòng hắn.
Hứa Kỳ Tịch vô thức vươn tay ra, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô.
Học được rồi, kỹ năng dỗ vợ +1.
"Em vẫn luôn biết anh có một trò chơi điểm danh, nhưng từ trước tới nay em cứ tưởng trong đó chỉ có mình em. Nên nếu như anh có thắc mắc gì về thứ đó thì có lẽ em không trả lời được nhiều đâu. Em không biết nhiều về nó."
Tề Y San rúc vào lòng Hứa Kỳ Tịch, chủ động lên tiếng giải đáp nghi hoặc của hắn.
"Vậy… chúng ta gặp nhau có liên quan gì đến nó không?"
Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ rồi hỏi. Vì Tề Y San nhắc tới chuyện "ghen" nên hắn nghĩ tới điều này.
"Ừm, em nghĩ là có liên quan."
Tề Y San gật đầu, hỏi ngược lại:
"Anh hỏi thế nghĩa là nghĩ thông rồi, có thể tiếp nhận thân phận của em rồi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!