Quan Ánh không muốn chung khung hình với Chu Tân Hạc là vì lo lắng truyền thông sẽ hỏi thân phận của cô, sợ Chu Tân Hạc trả lời giống như hai năm trước.
Cháu gái của bạn thân.
Có mấy lời do chính tai nghe thấy là một kích trí mạng, còn u mê thì có thể giữ lại chút ảo tưởng.
Chu Tân Hạc cho rằng tính cô trẻ con bướng bỉnh, kêu cô đến dung túng, không dính dáng gì đến có công khai quan hệ hay không.
Nghĩ đến chuyện của hai năm trước, Quan Ánh rầu rĩ mở cửa xe ra, bước chân lên, nhanh chóng thắt dây an toàn, khẽ dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu.
Từ chối giao tiếp.
Chu Tân Hạc ngồi ở ghế lái, không khởi động xe, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.
"Chú làm gì vậy?" Quan Ánh nhắm mắt lại, chiếc cằm nâng lên thành một đường cong kiêu ngạo.
Giọng Chu Tân Hạc hờ hững mà nhẹ nhàng: "Đây là đang giận dỗi à?"
"Giận xong rồi." Quan Ánh nhếch miệng: "Đầu óc chậm chạp, phải khởi động nó lại."
"Ừm." Chu Tân Hạc phối hợp nói: "Cần mấy giây?"
"Mười."
"Khá nhanh đấy."
"Nhanh sao? Máy tính của cháu khởi động lại nhanh nhất cũng chỉ cần chín giây."
"Còn hai giây." Chu Tân Hạc tạm dừng một chút: "Bây giờ có thể nói chuyện chưa? Máy móc nhỏ."
Quan Ánh mở một mắt, chỉ một con mắt khác chưa mở ra: "Cháu xin lỗi nhé, chết máy rồi."
Chu Tân Hạc giơ tay, nhẹ nhàng ấn xuống đuôi mắt cô: "Khởi động máy."
Đây là kiểu giao tiếp riêng biệt của Quan Ánh và Chu Tân Hạc.
Trước kia Quan Ánh không vui liền thích giả chết, Chu Tân Hạc gẩy gẩy lông mi cô, cô liền nhịn không được nháy mắt, sau đó cười khúc khích không ngừng.
Nhưng lúc đó Quan Ánh mới mười bốn mười lăm tuổi, rất dễ dỗ. Mấy năm nay gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cách dỗ của Chu Tân Hạc vẫn dừng ở khi còn nhỏ.
Quan Ánh hơi bất mãn vì Chu Tân Hạc vẫn xem cô là một cô bé, lại hơi cảm động vì anh vẫn còn nhớ trêu chọc cô thế này.
Biết anh có chuyện muốn nói: "Khởi động máy rồi. Có thể đặt câu hỏi với cháu."
Chu Tân Hạc: "Vì sao lại tránh phóng viên?"
Quan Ánh cúi đầu nghịch tay: "Không muốn bị chụp."
Chu Tân Hạc ngước mắt nhìn khuôn mặt thuần khiết của Quan Ánh: "Bởi vì không trang điểm à?"
Quan Ánh thuận theo lý do này của anh: "Vâng, mặt mộc trong ống kính không đẹp."
"Học được cách lừa gạt rồi."
Quan Ánh đang muốn phản bác, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, bị một bàn tay to chặn ánh sáng, Chu Tân Hạc lại gẩy gẩy lông mi cô, nói: "Khởi động, trả lời lại lần nữa."
"…"
Quan Ánh cảm giác trên lông mi bắn r/a một dòng điện, xộc thẳng vào máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!