Quan Ánh gần như là phản xạ có điều kiện mà rụt thân mình lại.
Cô rụt người lại, tay Chu Thần Thao khoác lên vai cô cũng rơi vào khoảng không.
Dường như muốn so tài, Chu Thần Thao cong môi nhìn chằm chằm vào Chu Tân Hạc, nhưng lời thì lại nói với Quan Ánh: "Trốn cái gì? Thanh giả tự thanh[1], huống hồ anh cả cũng không để ý."
[1] Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích (Nguồn: vi. wiktionary. org).
"Sao cậu biết là anh không để ý?"
Chu Tân Hạc lạnh giọng nói, bầu không khí lại căng thẳng lần nữa.
Chu Niệm Niệm vội vàng hòa giải: "Tối hôm qua Ánh Ánh gửi…" Nhận ra mình lỡ miệng, định nói dối cho qua chuyện: "Cầu thang nhà em nhìn thì ổn chứ không dùng được đâu, vẫn là nhà anh cả tốt hơn."
Chu Tân Hạc nắm được trọng điểm: "Tối hôm qua sao vậy?"
Chu Thần Thao cà lơ phất phơ cướp lời: "Phát sốt đó, anh không biết sao?"
Quan Ánh: "…"
Xong rồi.
Chu Tân Hạc nhướng mi, ánh mắt lạnh như băng: "Người bị cậu mang đi, còn hỏi anh?"
Chu Thần Thao ra vẻ oan uổng: "Không phải, em không…"
"Không cần giải thích." Chu Tân Hạc cao hơn Chu Thần Thao nửa cái đầu, lúc nhìn thẳng vào anh ấy thì hơi nhíu mày, mang theo cảm giác áp bức nhìn từ trên cao xuống: "Cậu chỉ cần nhớ kỹ, Ánh Ánh là chị dâu cậu."
Chu Thần Thao hô hấp khó khăn: "Anh cả nói vậy là có ý gì?"
Giọng điệu Chu Tân Hạc lạnh lùng: "Khó hiểu lắm à?"
Quan Ánh không sao thì còn dễ nói, bị bệnh Chu Tân Hạc sẽ thể hiện tâm trạng rõ ràng, lúc này Chu Thần Thao đụng trúng họng súng rồi.
"Vốn dĩ em ấy thích…."
Chu Thần Thao nhìn Quan Ánh, không hiểu sao, Quan Ánh cảm thấy ánh mắt của anh ấy rất kỳ lạ, mang theo sự áy náy khó tả.
Chu Tân Hạc chỉ lớn hơn Chu Thần Thao hai tuổi, nhìn hai người đều rất trẻ, đều là công tử thế gia, nhưng ở trước mặt Chu Tân Hạc, Chu Thần Thao như đồ trẻ trâu dậy thì thất bại vậy.
Thấy anh ấy nghiến răng nghiến lợi, Quan Ánh muốn nói thay: "Chú nhỏ…"
Trên trán chợt lạnh, mu bàn tay Chu Tân Hạc dán lên trán cô.
Tay anh cũng lạnh như ánh mắt, lưng Quan Ánh cứng đờ, đã quên mất lời muốn nói.
"Còn đau đầu không?"
Vốn tưởng anh sẽ tức giận, Quan Ánh sững sờ một lúc mới trả lời: "Không đau nữa."
Chu Tân Hạc gật đầu, buộc chặt lại áo choàng đang mở ra của cô, cài lại cúc áo ẩn phía trên, những ngón tay thon dài đẹp đẽ nổi bật trên chiếc áo choàng tuyết nhung.
"Còn chỗ nào khó chịu không?"
"Cổ họng, hơi ngứa."
"Muốn về nhà không?"
Quan Ánh nào dám nói không muốn, ngoan ngoãn lên tiếng: "Muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!