"Nó", chính là chỉ Chu Thần Thao.
Chu Thần Thao là em họ của Chu Tân Hạc, anh ruột Chu Niệm Niệm, giống như ánh dương vậy, khi còn nhỏ hay giúp Quan Ánh học bổ túc. Có lẽ là lúc dậy thì thân thiết với nhau, tuổi tác lại không kém bao nhiêu, làm cho người nhà họ Chu lầm tưởng hai người yêu thầm đối phương.
Quan Ánh lấy lại tinh thần, giải thích: "Cháu và anh hai không phải như mọi người nghĩ đâu, hơn nữa anh ấy về nước cũng không báo cho cháu một tiếng." Cô hơi hoảng loạn, nói với tốc độ nhanh, nhìn vào có chút chột dạ: "Chú nhỏ, chú cũng biết mà đúng không?"
Đồng tử Chu Tân Hạc trong suốt bình tĩnh, chỉ lộ ra chút cảm xúc nhàn nhạt, trông rất thâm sâu.
Quan Ánh nhìn vẻ mặt anh, trong lòng đã có đáp án: "Chú… không biết sao?"
Anh hỏi: "Cháu đang lo cái gì?"
"… Cháu sợ chú hiểu lầm."
"Cái này có quan trọng không?"
Không quan trọng sao? Không cần để ý đến tin đồn này nữa à?
Quan Ánh tuyệt đối không cho phép Chu Tân Hạc hiểu lầm: "Cô nhỏ biết!" Cô dựng thẳng một ngón tay lên ý bảo anh chờ: "Cháu gọi điện thoại cho cô ấy."
Chu Niệm Niệm bắt máy rất nhanh, Quan Ánh không cho cô ấy có cơ hội phí lời: "Chuyến bay của anh hai đêm mai là xuống, chắc là anh ấy gọi cho mọi người…"
"Chu Thần Thao đúng là đồ vô sỉ mà." Quan Ánh nói chưa dứt lời, Chu Niệm Niệm đã bắt đầu mắng: "Lúc cháu kết hôn thì mất tích, giờ vừa xuống máy bay thì chân chó muốn cháu đến đón? Có phải anh ấy nghĩ sức quyến rũ của anh ấy sẽ thắng được anh cả không? Thất bại thảm hại mà…"
"Cạch" một tiếng, Quan Ánh đặt điện thoại lên bàn.
Xong rồi, muốn chứng minh nhưng lại tự đào hố chôn mình rồi.
Cô liếc mắt nhìn Chu Tân Hạc, muốn nói gì đó, nhưng lại không có cách nào lên tiếng được.
Đổi đề tài khác đi.
Cầu xin chú đấy.
Chu Tân Hạc lời nói xoay chuyển: "Ngày mai có tiết học không?"
Quan Ánh: "Dạ có. Chú thì sao? Có bận không?"
"Cũng bận."
"Vâng."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tâm trạng Quan Ánh hơi phức tạp, một mặt, cô rất vui vì Chu Tân Hạc hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng anh lại không ăn dấm một chút nào!
Khóe miệng cô rủ xuống, rầu rĩ xoay người về phòng.
"Ánh Ánh." Chu Tân Hạc gọi cô lại.
Mắt Quan Ánh sáng rực lên, cuối cùng anh cũng cảm thấy đầu mình bị đội nón xanh rồi sao?
Giọng của Chu Tân Hạc vang lên sau lưng cô: "Cháu muốn gì?"
Khóe mắt Quan Ánh giật giật: "Dạ?"
Chu Tân Hạc duỗi tay, kéo quyển Luật Hôn nhân mà cô đã đặt ngược ra: "Không cần kiểm tra những thứ này." Giọng điệu anh dung túng: "Cháu muốn bao nhiêu, chú đều cho cháu."
Quan Ánh ngẩng mặt nhìn vào mắt anh: "Cháu muốn một nửa tài sản của chú, chú cũng cho cháu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!