Về đến nhà, Quan Ánh muốn đi tắm, lại sợ như vậy có vẻ cô không dè dặt.
Ngộ nhở chữa không khỏi, anh ấy nhất định sẽ tự ti.
Vì lòng tự trọng của Chu Tân Hạc, nên Quan Ánh không dám biểu hiện quá gấp gáp.
"Đêm nay anh ở cùng em đi, dạo này tối em ngủ không được ngon." Cô tìm một cái cớ.
Chu Tân Hạc đặt túi xách của cô lên sofa, cởi áo khoác, kéo cà vạt đi lên tầng, anh bước đi rất vội, khuôn mặt anh tuấn căng thẳng, đuôi mắt hơi đỏ, giống như đang say rượu, lại giống như anh đang muốn giải quyết chuyện phiền toái nào đó, bước đi rất nhanh.
"Được." Anh đáp lại, giọng nói khàn khàn, không hề quay đầu lại: "Đợi anh một lát."
Quan Ánh nhìn người đàn ông sải bước nhanh về phòng, có chút khó hiểu. Cho đến khi nghe thấy âm thanh xả nước bồn cầu mới bừng tỉnh, nam thần cũng phải đi tiểu.
Chu Tân Hạc đi hơi lâu, chừng 10 phút đồng hồ, lúc xuống tầng, màu đỏ nhạt ở đuôi mắt anh đã nhạt đi chút ít, con ngươi vẫn thâm sâu như trước, anh tháo kính xuống, đang cúi mắt lau ngón tay bị dính nước.
Quan Ánh nhìn chằm chằm vào anh một lát, nghĩ thầm sao người này chỉ đi vệ sinh thôi cũng có thể trêu chọc người ta như thế chứ?
Quả thực không phải người mà.
Chuông cửa vang lên, là đồ bên ngoài.
Chu Tân Hạc cầm túi nylon vào phòng khách.
"Anh đặt đồ ăn sao?" Quan Ánh đi dép lê bước đến trước mặt anh, nhón chân lên, hôn một cái lên cằm anh.
"Để dùng." Chu Tân Hạc trả lời.
Quan Ánh không chút nghĩ ngợi đi sang một bên: "Vào phòng em tắm đi, lấy quần áo tiện hơn phòng ngủ phụ."
Lời mời của cô rất rõ ràng.
"Chỉ tắm thôi sao?" Chu Tân Hạc bình tĩnh nói, từ lúc vào cửa ánh mắt anh đã bắt đầu tối sầm lại, tuy vẫn lạnh lùng như trước, vẻ mặt cũng thản nhiên, nhưng hơi thở lại không lừa người khác được.
Sự kiềm chế và kìm nén ở trên người anh cũng hấp dẫn người ta nhất.
Quan Ánh nhịn không được muốn đến gần, giẫm lên mu bàn chân anh: "Chú nhỏ." Cô ngước mặt lên, ngón tay kéo áo sơ mi anh, kéo anh về phía mình: "Mới vừa rồi anh nói, là thật sao?"
"Thật."
"Em có thể xem trước không?" Cô đang nhắc đến hiệu quả của những đợt trị liệu.
Ánh mắt Chu Tân Hạc kiềm chế: "Nghĩ kỹ rồi à?"
Nhìn ánh mắt đang kìm nén vì lo lắng của anh, tai Quan Ánh hơi nóng: "Anh đang sợ gì sao?"
Chu Tân Hạc nâng gáy cô lên, cúi đầu, chóp mũi dừng ở cổ cô: "Sợ em khó chịu." Anh càng khó chịu hơn.
Quan Ánh giật mình, rúc vào trong ngực anh nhỏ giọng nói: "Em… có thể mà."
Trời đất quay cuồng, cô bị ôm lên ghế sofa, miệng bị chặn, dép lê bị giật ra ném qua một bên, chân cũng bị một bàn tay lớn nắm lấy.
Chu Tân Hạc thích chân cô mãi, kiểu yêu thích cố chấp này đã sớm thoát khỏi sự yêu thích thông thường, anh khống chế cả người cô.
Sau khi bầu không khí nóng lên, điện thoại trong tay rung lên.
Quan Ánh nghiêng đầu hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên đưa cho người đàn ông trên người mình: "Của anh."
Chu Tân Hạc bắt máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!