Chu Tân Hạc dừng lại hai giây, khẽ cười thành tiếng: "Cô bé nhà ai mà không biết ngại ngùng thế này."
Thoáng chốc mặt Quan Ánh đỏ tới mang tai.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc cô nói ra câu đó cũng không nghĩ nhiều, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, bị anh trêu chọc như vậy, đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ!
Thấy Quan Ánh lỗ tai đỏ bừng muốn bỏ đi, Chu Tân Hạc đẩy tôm hùm nướng đến trước mặt cô, dùng đũa chọc lên trên phô mai, quấn quanh những con tôm thơm ngon, đặt từng miếng cạnh vỏ tôm, ngón tay thon dài xé mở gói gia vị, chậm rãi rắc hạt tiêu đặc biệt lên trên những con tôm óng ánh.
"…"
Nhịn.
Quan Ánh vừa nuốt nước miếng vừa kiêu ngạo quay đầu đi.
Không ăn, trừ khi anh đồng ý cho nữ thần của cô làm đại sứ nước ngoài!
Chu Tân Hạc nói: "Anh sẽ bảo người đi tiếp xúc với Katina, để xem cô ấy có muốn hợp tác không."
Quan Ánh quay đầu lại, xắn tay áo lên: "Em ăn giúp anh chút nhé?"
"Được." Chu Tân Hạc cười khẽ: "Vất vả rồi."
"Đừng khách sáo."
———
Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường của Quan Ánh đã được dọn xong, ga giường ngâm trong chậu đã được giặt sạch và phơi khô.
Sự chu đáo của Chu Tân Hạc có thể so với bạn trai nhị thập tứ hiếu[1], Quan Ánh đang buồn bực vì sao trước kia cô lại tự ti đến nỗi nghĩ anh là bề trên cưng chiều một đứa trẻ.
[1] Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn. Nhưng ở đây, "bạn trai nhị thập tứ hiếu" có nghĩa là những anh chàng hết lòng với người yêu, luôn đặt người yêu ở vị trí đầu tiên (Nguồn: Wikipedia và tham khảo Baidu).
Những năm ấy Quan Ánh và Chu Tân Hạc quả thật là một trời một vực. Anh là quý công tử nhà giàu, còn cô chỉ là con của một gia đình công chức bình thường ở một thị trấn nhỏ, nếu không phải vì chú hai thì còn lâu bọn họ mới quen nhau.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ năm đó, Quan Ánh rung động mãi không thôi.
Thật ra mấy năm nay vẻ ngoài của Chu Tân Hạc cũng không thay đổi nhiều, trừ ánh mắt càng thêm thâm sâu kiên định ra thì ngũ quan lại lạnh lùng sắc sảo hơn.
Có lẽ là lần rung động đầu tiên trong cuộc đời con gái, cái nhìn ấy của mối tình đầu khắc rất sâu, thế nên vô số đêm, Quan Ánh mới có thể mơ thấy khung cảnh đó, nhớ mãi không quên anh.
Mọi mặt của Chu Tân Hạc thật sự rất ưu tú, nếu như quay lại ngày trước, Quan Ánh cảm thấy chắc chắn cô vẫn sẽ tự ti.
Thật ra thì đến bây giờ Quan Ánh vẫn không dám tin, nhà thiết kế tài năng mà những người giàu có nổi tiếng ngưỡng mộ lại thích cô.
Chu Tân Hạc thích cô ở chỗ nào nhỉ?
Quan Ánh đột nhiên nghĩ đến bản thỏa thuận ly hôn đã bị mất.
Hay là, lẽ nào…
Anh không muốn ly hôn chia tài sản nên hiến thân để bảo vệ tài sản!
Không đâu.
Chu Tân Hạc không phải loại người như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!