Chương 19: Con xem ai dám chia rẽ chúng con

Anh nói cái gì? 

Muốn – làm – phụ – nữ??? 

Quan Ánh bị sốc. 

Thế nên phòng ngủ lâm vào trạng thái yên tĩnh hồi lâu. 

Chu Tân Hạc hơi câu môi dưới: "Ngại hửm?"

Ngại? Không đến mức đó. 

Lỗ tai Quan Ánh hơi hơi nóng lên, tim đập thình thịch, có chết cũng không thừa nhận. 

Một bàn tay từ phía sau đưa tới, Quan Ánh run lên bần bật, tư thế nằm dần trở nên cứng ngắc. 

Muốn lên sao? Chú ấy muốn lên sao! 

Nhưng Chu Tân Hạc chỉ đang giúp cô dém chăn. 

Quan Ánh: "…"

"Chú đi mở cửa sổ, đắp chăn kín vào." Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vẫn như thường, nhưng giờ phút này cô lại bị bao bọc bởi sự mập mờ. 

Quan Ánh: "Cảm ơn." Cô quên mất mình vẫn còn đang tức giận.

Hương thơm lành lạnh đi xa, rèm cửa sổ được kéo ra một chút, Không khí thoáng đãng lưu thông trong căn phòng kín kẽ, Quan Ánh vươn tay chân ra, thoải mái nhắm mắt lại. 

Ngủ một giấc đến sáng. 

Quan Ánh sờ điện thoại cạnh gối đầu, mở một mắt ra xem thời gian, Chu Tân Hạc gửi cho cô một tin nhắn, nói là anh sang nhà chú hai ở đối diện ăn sáng, bảo cô dậy thì qua thẳng đó tìm anh. 

Quan Ánh xem vài mẩu tin nhắn trong khung chat đến nhập thần. 

Mọi thứ đều không khác gì trước kia, nhưng dường như trong lúc vô hình không nhìn thấy lại thay đổi to lớn. Cảm giác này giống như một loại báo trước nhạt nhẽo, trong đó lại có sự ngọt đến ngấy, tiếp nữa là nước hoa mùi hoa quả kéo dài, thoang thoảng vị ngọt ngào tận đáy lòng. 

Quan Ánh lưu luyến ổ chăn ấm áp, vùi mình vào gối, hít sâu một hơi, nằm một lát nữa rồi mới xốc chăn lên.

Lúc Chu Tân Hạc ra nước ngoài, Quan Ánh vừa mới lên cấp 2, anh nhờ bà Hoắc giúp cô mua quần áo, bà Hoắc không có con gái, cực kỳ thích trưng diện cho Quan Ánh, mua toàn quần áo có hình chim cánh cụt cho cô, sau này Quan Ánh thân với Chu Thần Thao, cũng dần thân với nhà chú hai, thím hai mới giúp cô mua mấy bộ quần áo bình thường. 

Về sau khi lên cấp 3, Quan Ánh có thẩm mỹ của riêng mình, nên bắt đầu vẽ một số trang phục thường ngày, không biết Chu Tân Hạc nhìn thấy ở đâu, thoáng cái đã giúp cô biến quần áo trong mơ thành thực tế. 

Sau này nữa, quần áo của Quan Ánh đều được anh nhận làm hết. Lúc mà những bạn đồng trang lứa vẫn còn đang làm nũng, cãi nhau với bố mẹ vì mấy chiếc váy xinh đẹp thì Quan Ánh đã "tự do quần áo và trang sức".[1]

[1] Gốc là cụm "tự do cherry", Đối với giới trẻ Trung Quốc, cụm từ "tự do cherry" có nghĩa là đã khá giả đến mức có thể mua trái cây cao cấp thỏa thuê, bất cứ khi nào mình thích. Cụm từ "tự do quần áo và trang sức" ở đây cũng có nghĩa như vậy nhưng tác giả nói lái đi.

Một hôm ở đại học, có hai cô gái theo đuổi thần tượng, vì idol nhà mình mà cãi nhau, khoe khoang xem anh nhà ai mặc nhiều đồ cao cấp hơn, Quan Ánh mới biết thương hiệu của Chu Tân Hạc đắt đỏ cỡ nào, đồ cao cấp thật khó mua bao nhiêu, cô cũng biến thành phú bà nhỏ trong mắt bạn bè một cách khó hiểu. 

Quan Ánh không thể nào tưởng tượng được, nếu như năm đó không gặp được Chu Tân Hạc, cuộc đời của cô trớ trêu thế nào. 

Có lúc ngay cả cô cũng không phân biệt được là cô thích Chu Tân Hạc vì cảm giác được tiền bạc và vật chất vây quanh, vì sợ mất đi tất cả cho nên muốn có được anh để giữ sự hư vinh, hay chỉ đơn thuần là thích, thích con người của anh. 

Mãi đến hôm ấy, cô bị Trương Thành Miểu nhốt ở trong phòng, Chu Tân Hạc phá cửa đi vào, ôm lấy cô đang run rẩy khóc mãi không thôi, thấp giọng hứa hẹn: "Chú lấy cháu."

Đáp án mơ hồ thoáng chốc đã rõ ràng. 

Ngừng nhớ lại, Quan Ánh thay áo khoác ngoài bằng bông thoải mái, đi đến hành lang, nhớ đến câu "muốn làm phụ nữ" mà Chu Tân Hạc nói tối qua. 

Hình như, có thâm ý khác? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!