"Sao anh biết?" Lời này là Chu Niệm Niệm hỏi.
Thím hai cười mắng: "Con hỏi ngốc thế, người ta là một đôi, ngủ chung giường có thể không biết được à?"
"…"
Quan Ánh quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Tân Hạc, đáy mắt anh thoáng qua ý cười nhàn nhạt đầy thâm ý, không e dè gì, đôi mắt đen bình thản, điềm tĩnh ẩn dưới cặp kính màu xanh lam, lại càng lộ ra anh đang cất giấu điều gì đó, trông hơi không đứng đắn.
Quan Ánh thu hồi tầm mắt, điềm nhiên như không có việc gì chọc vào miếng táo, dày mặt nói: "Đúng vậy, không sai."
"Ồ." Chu Tân Hạc khẽ rướn môi: "Buổi sáng dậy sớm như vậy, chú còn tưởng cháu ngượng nên trốn mất."
????
Thì đúng là ngượng mà!
Sao chú ấy có nhắc đến chuyện này trước mặt nhiều người vậy chứ!
Không đúng, chú ấy biết…
Chú ấy biết hết!!!!!
Người đàn ông này giả vờ ngủ! Lại còn trêu chọc cô, anh có ý gì?!
"Thôi được rồi đừng nói nữa, con bé đang ngại kìa."
"Ha ha ăn trái cây đi, ăn cái cây để lớn thêm."
———
Ăn cơm xong, từ nhà chú hai ra, Chu Tân Hạc hỏi: "Về nhà?"
Quan Ánh nhìn về phía đối diện: "Nhà nào?"
Chu Tân Hạc chạm vào đồng hồ: "Muộn rồi, đêm nay ở nhà bên kia nhé?"
Anh nói "nhà bên kia". Vì "nhà" là chỉ căn hộ đứng tên của cô.
Bôn ba một ngày, quả thật Quan Ánh cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa tâm trạng khá tốt, đồng ý: "Vâng."
"Nhà bên kia" bây giờ không có phòng ngủ của Quan Ánh, Chu Tân Hạc dọn giường: "Chú ngủ ở sô pha."
"Chú nhỏ." Quan Ánh ôm gối đứng bên cạnh anh, bỗng dưng nói: "Cháu xin lỗi."
Chu Tân Hạc: "Ngoại tình hả?"
"Làm gì có." Quan Ánh đặt gối xuống, xoay người ngồi lên giường, ngẩng mặt nói: "Cháu xin lỗi vì những suy nghĩ trẻ con lúc trước của mình. Lúc trước, khi mà chú giận cháu, cháu định lấy nửa tài sản của chú."
Chu Tân Hạc để gối lên: "Của chú cũng là của cháu." Anh chậm rãi nói, giọng điệu có ẩn ý khác: "Nếu ông già chết sớm thì toàn bộ là của cháu."
Quan Ánh lúng túng: "… Cháu nói lung tung đấy, chú không già chút nào."
"Ánh Ánh, theo góc độ tâm lý học, mọi người thường quan tâ m đến điểm yếu."
"Ý chú là chú không già, nên không để tâ m đến chuyện bị gọi là ông già, nhưng cháu lại vô cùng để ý đến việc bị gọi là cô bé, vậy cháu chính là đồ trẻ con hả?"
Chu Tân Hạc đưa ra lời nhận xét: "Suy nghĩ rất cặn kẽ."
"Nhưng chú không đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!