Chương 17: Tối ngủ có ngon không?

Trên đường lớn ngoài cửa biệt thự, chú hai mặc một chiếc áo đơn cũ, vai vắt khăn tay dắt chó, gọi từ đằng xa: "A Tân, Ánh Ánh, mấy đứa đến rồi à?"

"Tai ông thính quá nhỉ? Cách một bức tường cũng nghe thấy được."

"Haha." Chú hai bước qua bãi nước trước cửa: "Cừ thật, ai làm đây?"

"Con gái lớn của ông chứ ai."

Mọi người vào cửa, Quan Ánh nặn ra nụ cười: "Chú hai."

Chú hai phê bình: "Cười gượng quá!"

"Niệm Niệm cũng nói thế, bố con hai người đúng là đồng lòng."

Chu Niệm Niệm trợn trắng mắt: "Rõ ràng đến thế ạ? Ai đồng lòng với ông cụ thâm độc này chứ" 

Chú hai đưa chó cho giúp việc, chỉ ngón trỏ tố cáo với Chu Tân Hạc: "Xem xem, đây là đứa con gái ngoan mà chú nuôi đấy, còn không thân thiết bằng Ánh Ánh." 

Chu Tân Hạc nghiêng mắt, Quan Ánh quay mặt đi không nhìn anh, anh cũng không giận, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: "Không thân với cháu nữa."

"Con gái ấy mà, giận dỗi là chuyện bình thường. Mấy năm cháu không ở nhà, ngày nào con bé cũng ngóng cháu về, sao lại không thân được?" Chú hai cười vỗ vai cháu trai, để ý thấy băng gạc trên tay phải của anh: "Bị thương mà còn xách nhiều đồ như vậy làm gì? Chị Lâm." 

"Đến đây đến đây. Cậu Chu, đưa đồ cho tôi đi."

Quan Ánh nhận lấy túi đồ từ tay Chu Tân Hạc trước bà ấy một bước: "Đưa cho cháu đi."

Cô xách túi vào phòng khách. 

Chu Niệm Niệm ở bên cạnh cô cà khịa: "Tay phải bị thương không dùng được, tay trái để trống làm g không biết."

Quan Ánh giật ống tay áo của cô ấy, nói với giọng rất nhỏ: "Ôm cháu."

"Chậc, cơm chó ăn ngon thật."

"A Tân, chúng ta vào thư phòng nói chuyện."

Chu Tân Hạc liếc nhìn Quan Ánh, rồi lên tầng với chú hai. 

Thím hai lau lau tay: "Bá đi pha trà cho mọi người." Quay đầu lại chỉ huy: "Niệm Niệm, con đi dọn nước tiểu của Lai Phúc ở đầu cầu thang đi, dạy nó thế nào đấy, ngày nào cũng đi bậy ở khắp nơi, chuyện này không được cho chị Lâm làm, con tự dọn đi." 

Chu Niệm Niệm cầm dây xích chó: "Mẹ nó! Tết nhất mà đồ chó chết nhà em lại tiểu ngay trước cửa!?" Nói rồi kiểm tra đế giày của Quan Ánh: "Không giẫm phải phân chó chứ?"

"… Không ạ."

Quét dọn sàn nhà xong, hai cô gái lên tầng. 

"Cô nhỏ, cô rửa tay đi." Hôm nay đầu Quan Ánh hơi rối loạn, ỉu xìu nói: "Có lẽ cháu cần cơ thể an ủi một chút." 

Chu Niệm Niệm dang hai cánh tay ra: "Vùi vào ngực một cái nhé?"

Quan Ánh liếc nhìn cổ áo của cô ấy, lắc đầu: "Cháu sợ không thở được."

"Chờ cô."

Chu Niệm Niệm rửa tay xong rồi về phòng, ôm lấy vai Quan Ánh, đi thẳng vào vấn đề: "Sinh hoạt vợ chồng không ổn hả? Anh cả quá mạnh nên cháu không chịu nổi áp lực? Nói đi, để bậc thầy đây giải thích cho cháu."

"Cháu cảm thấy, gần đây chú ấy đối xử với cháu hơi khác." Quan Ánh thoáng cân nhắc: "Nói chính xác thì, chú ấy đối xử với cháu khác lúc trước." 

Chu Niệm Niệm: "Ví dụ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!