Quan Ánh không dám lộn xộn, sợ đánh thức Chu Tân Hạc. Cô cẩn thận thở ra một hơi, cái chăn phía sau quấn chặt lấy cô. Vốn đã rất ấm, dán ở trong lòng anh như vậy quả thực như sắp bị thiêu cháy.
Người đàn ông thật sự rất ấm áp.
Quan Ánh nhớ lại cảm giác ngủ một mình trong mấy năm nay, hối hận vì đã không lừa Chu Tân Hạc lên giường sớm một chút.
"…" Quan Ánh không còn lời nào để nói mình nữa rồi.
Nhúc nhích không được, cô đành phải tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của người đẹp khi ngủ thôi.
Làn da Chu Tân Hạc rất đẹp, hơn nữa thỉnh thoảng anh còn dùng mỹ phẩm dưỡng da như mặt nạ căng bóng da do nhãn hiệu nghiên cứu phát triển, làn da quá hoàn hảo, ngũ quan tinh tế đến nỗi không giống người thật. Cái cằm bóng loáng, không có râu ria, Quan Ánh kề sát vào, mùi hương thoang thoảng của nước cạo râu tiến vào mũi.
Quan Ánh nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào yết hầu của Chu Tân Hạc.
Rất muốn… cắn.
Có một giọng nói xúc động trong não phải đang thôi thúc cô: Hôn đi! Hôn đi!
Nhưng não trái lại có một giọng nói lí trí đang nhắc nhở cô: Nếu không đi, chờ chú ấy tỉnh lại thì mày xong rồi.
Quan Ánh bình tĩnh lại.
Cô nhếch mông lên, lùi về phía sau.
Không ngờ giấc ngủ của Chu Tân Hạc lại kém như vậy, giây tiếp theo, gần như là một giây sau khi Quan Ánh lùi ra sau đã kinh động đến anh.
Bị kéo lại lần nữa, Quan Ánh đờ người ra.
Cánh tay rắn chắc của Chu Tân Hạc cọ qua má cô, nhẹ nhàng khoác ở sau lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn.
Quan Ánh: "…"
Động tác của anh thành thạo đến mức làm cho người ta không thể không hoài nghi, có phải cả đêm anh đều giúp cô đắp chăn không.
Quan Ánh nghiêng mặt sang một bên, hơi thở của người đàn ông bên cạnh phả xuống tai cô, kí/ch th/ích cô toàn thân nổi da gà.
Cô hồi hộp đến không dám cử động.
Trong lòng Quan Ánh hiểu rõ tính mình đi ngủ như thế nào. Tướng ngủ thì không nói, cô còn thích giành chăn, trước kia ngủ cùng với Chu Niệm Niệm không ít lần, khiến cho cô ấy lạnh cứng đến hư luôn.
Chuyện tướng ngủ cực kỳ xấu của cô không thể để Chu Tân Hạc khắc sâu được. Chỉ cần anh tỉnh lại không nhìn thấy cô, chuyện này có thể coi là một giấc mộng!
Quan Ánh thay đổi con đường chạy trốn, đợi cho hơi thở của người đàn ông bên cạnh bình ổn, cô duỗi chân đá, rụt cổ, cúi người xuống một nửa, lại hít sâu một hơi nấp vào ổ chăn, nhanh chóng đi ra ngoài.
Làm liền một mạch.
Cô đi chân trần, gót chân chạm đất, ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông trên giường, chậm rãi xoay người, trốn ra khỏi phòng như một tên trộm.
"Cô nhỏ, cứu mạng!"
Quan Ánh tự nhốt mình trong phòng Chu Tân Hạc, xem như là chạy trốn thành công rồi.
Nghe thấy giọng nói lố của cô, cũng không giống thật sự xảy ra chuyện, Chu Niệm Niệm trêu đùa nói: "Mới mùng Một đầu năm, còn tưởng rằng cháu ngoan như vậy đến để chúc Tết cô, kết quả là cầu cứu, bé con."
"Chờ cháu nói xong rồi lại chúc Tết cho cô." Quan Ánh nằm bò trên sàn nhà, dùng vai kẹp lấy điện thoại, đôi mắt long lanh ánh sao như máy quét mã, liếc nhìn một vòng ở dưới giường: "Cháu không tìm thấy thỏa thuận ly hôn."
"Có gấp không?" Chu Niệm Niệm biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện: "In ra một bản nữa đi."
"Cô không cảm thấy lạ sao? Một xấp giấy dày như vậy, nói mất là mất!" Quan Ánh nghi trong nhà có trộm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!