Chương 14: (Vô Đề)

"Không có gì ạ." Quan Ánh siết chặt tấm thư trong tay, tim đập dữ dội, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ đảo nói sang chuyện khác: "Muộn lắm rồi, chú nhỏ muốn đón giao thừa sao?"

Tầm mắt Chu Tân Hạc dừng trên tay Quan Ánh.

Quan Ánh âm thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng hỏi cháu, ngàn vạn lần đừng hỏi!!!

"Mấy bức thư này là cháu viết à?"

Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, nhưng trái tim Quan Ánh đã siết chặt.

Ai cần chú tinh ý như vậy chứ! Quan Ánh cắn răng, tỏ vẻ bình tĩnh: "Vâng ạ."

Đừng hỏi nữa đổi đề tài đi mà!

Chu Tân Hạc: "Cho Chu Thần Thao?"

Vẫn không thể thoát được.

Đầu óc Quan Ánh rối bởi, nhất thời không biết trả lời như thế nào, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô nuốt nước bọt, ra vẻ "À" nhẹ một tiếng, đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

"Thư tình hả?"

"Không, không phải đâu, là thư thăm hỏi, chúc Tết. Do trường tổ chức, yêu cầu viết cho trưởng bối một lá thư thể hiện tình yêu thương… Và lòng biết ơn." Quan Ánh cũng sắp bị thuyết phục bởi chính lý do vô cùng xuất sắc mà tự bản thân mình vừa mới nghĩ ra.

Cửa kéo ở ban công đang mở ra, tia sáng ấm áp mỏng manh chiếu lên mặt Chu Tân Hạc, không thấy rõ biểu cảm.

"Cháu muốn ly hôn à? Ánh Ánh."

Ly hôn!?

Quan Ánh không thể tin được, bởi vì mấy thứ này, Chu Tân Hạc lại muốn ly hôn với cô?!

Lòng cô bùng lên ngọn lửa không tên, càng lúc càng lớn, xông thẳng lên đầu: "Nếu cháu không muốn thì sao?"

Khác với phản ứng gay gắt của cô, Chu Tân Hạc vô cùng bình tĩnh: "Tùy cháu."

Anh quá lạnh nhạt, loại bình tĩnh này làm Quan Ánh cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, tự mình diễn kịch. 

Nếu anh đã không quan tâm đến, cô cũng không cần phải cố gắng thêm nữa.

Lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, anh không muốn thì thôi!

Quan Ánh cắn môi, nhìn chằm chằm thùng giấy kia, dùng chân đá một cái. 

Đều tại nó!

Cái thùng chứa đầy đồ bên trong, đá một cái khiến ngón chân đau nhức, Quan Ánh không nhịn được thấp giọng rên: "A…"

Chu Tân Hạc đỡ cô: "Sao lại tức giận với nó? Chú bế nhé?"

Quan Ánh nổi nóng, không thể kiểm soát được lửa giận của bản thân: "Không cần chú lo." Cô cố ý đẩy Chu Tân Hạc ra, vịn vào tường, nhảy lò cò từng bước ra ngoài.

Đi được vài bước, chợt nhớ ra gì đó, Quan Ánh xoay người quay về che cái thùng lại, trừng mắt: "Chú không được nhìn lén!"

Chu Tân Hạc: "…"

Cô dựa vào tường, giống như một con thạch sùng nhỏ, từ từ chuyển hướng về phòng sách, lúc đi thỉnh thoảng còn quay đầu lại kiểm tra.

Không có gì thay đổi, Quan Ánh thầm nghĩ, cứ làm theo điều thứ nhất trong bản "Thỏa thuận không công bằng", ai bảo chú ấy chọc giận cô! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!