Chu Tân Hạc mang về một chiếc túi mua sắm, mặt trên có in logo của "Trúc", Quan Ánh bị món quà hấp dẫn: "Chú cho ai vậy?"
"Của cháu đấy, quần áo mới." Chu Tân Hạc nới lỏng cà vạt, đặt món quà lên bàn, xoay người chuẩn bị đi vào phòng để quần áo, ánh mắt liếc qua nhìn thấy giấy đầy trên bàn, dừng chân lại.
Mắt Quan Ánh sáng rực lên: "Nhanh vậy mà đã làm xong rồi ạ?" Đang muốn đi qua lấy, cô đột nhiên nhớ ra vẫn còn một mớ hỗn độn giấy thỏa thuận chưa xử lý xong, cô ngả người ra sau, che lại đống giấy, thần không biết quỷ không hay mà lật sang mặt khác.
Chu Tân Hạc hỏi: "Đang gõ gì thế?"
"Tài liệu." Quan Ánh nói câu vô nghĩa.
"Ừ. Đi thử quần áo đi." Chu Tân Hạc đưa túi cho Quan Ánh, đưa tay giúp cô sắp xếp lại mặt bàn.
"!" Quan Ánh nhanh tay lẹ mắt, nhào qua ôm chặt cô Chu Tân Hạc.
Cô không có ý gì khác, chỉ muốn ngăn anh lại.
Đột nhiên không kịp đề phòng bị ôm lấy, Chu Tân Hạc sửng sốt, sau đó đưa tay đỡ cô, cúi đầu cười khẽ: "Làm gì vậy?"
Phải làm gì bây giờ đây…
Sắp đến Tết rồi, nhắc đến việc ly hôn trong thời gian này, còn liên quan đến đống tài sản kếch xù, sợ là không ở riêng được.
Quan Ánh ngẩng mặt bày ra vẻ ngoan ngoãn, cười: "Cảm ơn món quà của chú, cháu rất thích." Bỗng nhớ ra cô đã sớm không còn giả bộ đáng yêu nữa rồi, Quan Ánh thu lại nụ cười, trở mặt trong vòng một giây: "Cháu ôm một cái thì làm sao? Cũng không phải là không ôm bao giờ. Không cho cháu ôm, vậy chú muốn ôm ai?"
"?" Ấn đường Chu Tân Hạ nhảy lên, không hiểu tại sao cô gái nhỏ lại đột nhiên nổi giận.
"Không nói gì, chú ghét cháu hả?" Quan Ánh chiếm thế thượng phong, làm kẻ xấu mà còn tố cáo trước: "Chú thay đổi rồi, trước kia chú không như thế." Cô thu tay lại: "Cháu không chạm vào chú nữa, sau này cũng không ôm."
Quay người lại, liền bị người đàn ông phía sau kéo về.
Giọng nói Chu Tân Hạc vang lên trên đỉnh đầu cô: "Được rồi, ôm."
Quan Ánh được voi đòi tiên: "Cái giọng bất đắc dĩ này nghe miễn cưỡng lắm nhé."
Chu Tân Hạc: "…"
"Chú như vậy là không tìm được vợ đâu."
"…"
Quan Ánh quay mặt đi: "À, chú là chủ nghĩa không kết hôn, không cần vợ."
Chu Tân Hạc: "Vậy cháu là gì?"
"Cháu…" Quan Ánh nghẹn lời, "vợ giả" cũng là vợ, "Dù sao, chú như vậy là không được." Khí thế của cô yếu đi phân nửa.
Chu Tân Hạc nhìn chằm chằm vào cô, hơi nhíu mày, như đang khiêm tốn học hỏi: "Như thế nào?"
Quan Ánh: "Thì…" Thế nào? Anh là như thế nào? Chẳng qua là không coi cô như một người phụ nữ, thanh tâm quả dục không chịu trúng mỹ nhân kế của cô, trừ cái này ra thì hình như cũng không làm gì nhỉ? Cô nhất thời nghèo vốn từ, đành dùng lời nói vạn năng của một đứa nhóc hay gây chuyện: "Hứ, không thèm để ý đến chú nữa."
Quan Ánh đuối lý, ảo não chạy trốn.
Nhân tiện cầm tài liệu đi luôn.
———
Thẩm mỹ của Chu Tân Hạc trước giờ luôn vượt bậc, Quan Ánh thích không thôi mấy thiết kế sườn xám của anh.
Cô mở túi, bên trong có legging lót bông, lớp ngoài na ná quần tất, mềm hơn cả loại quần tất thon chân mỏng manh, rất thoải mái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!