Thật ra, Chu Tân Hạc không được cũng không sao.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt của Chu Tân Hạc, dáng người hoàn hảo này của anh cũng có thể khiến tinh thần đạt được mức thỏa mãn cực độ. Còn nhu cầu s! nh lý, có thể dùng dụng cụ khác, cũng chỉ là vấn đề nhỏ.
Quan Ánh nghiêng đầu ngẩn người nhìn ngăn kéo.
Chu Tân Hạc xoay người, thấy cô không nhúc nhích: "Ánh Ánh?"
"Dạ? À, chắc là ở ngoài ban công, lấy vào đây ạ."
Chu Tân Hạc định hỏi cô muốn tìm gì, thấy gương mặt cô ửng đỏ, muốn nói rồi lại thôi.
Quan Ánh nín thở, ôm áo ngủ lập tức lao thẳng vào nhà tắm.
Đóng cửa phòng lại.
Quan Ánh ôm đầu đứng trước gương không tiếng động mà "Aaaaaa!!"
Vừa rồi trong đầu cô toàn là những suy nghĩ đen tối.
Hèn hạ! Vô sỉ! Đê tiện!
Chờ tâm trạng ổn định, Quan Ánh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái trong gương.
Khuôn mặt điềm tĩnh ngoan ngoãn, đôi mắt đào hoa ngập nước đầy vẻ vô tội, biểu cảm ba phần thẹn thùng, ba phần giận dỗi, còn lại tất cả nhìn có vẻ dễ uốn nắn, dạng ngây thơ dễ bị bắt nạt.
Ngây thơ hồn nhiên bao nhiêu.
Con người đúng là không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Quan Ánh vốc nước hất lên gương, phải rửa sạch cô gái không tôn trọng trai đẹp này.
Dòng nước trên bề mặt thủy tinh trượt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mê trai lại lần nữa trở nên rõ ràng.
Nhớ lại lúc vừa rồi, Quan Ánh đỏ mặt, thấp giọng cười ra tiếng.
Nước ấm dội xuống, nhưng hình ảnh trong đầu Quan Ánh cũng không thể nào xua đi được, cô vẫn còn dư vị hình ảnh Chu Tân Hạc cởi cúc áo.
Dáng người quá đẹp.
"Khụ!" Quan Ánh bị nước làm sặc, vội vàng tắt vòi sen, duỗi tay ra.
Không cầm khăn tắm.
Cô quay đầu nhìn chiếc khăn lông nhỏ trên giá inox, thật ra vẫn có thể chấp nhận dùng tạm một chút nhưng có lẽ đêm nay thị giác đã chịu ảnh hưởng khá lớn, không biết là do cái gân nào bị chập, Quan Ánh hô to với bên ngoài: "Chú nhỏ, lấy giúp cháu khăn tắm với!" Vừa nói xong thì lập tức hối hận.
Không nghe thấy không nghe thấy không nghe…
"Cái màu xanh à?" Giọng nói trầm tĩnh lạnh nhạt của Chu Tân Hạc vang lên ngoài cửa.
Quan Ánh dừng cầu nguyện, khuôn mặt nhăn nhó, khó khăn đáp: "… Dạ, đúng rồi."
Nửa phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phòng tắm là cửa kéo, không có tay nắm đ ể treo đồ lên, Quan Ánh kéo ra một khe hở nhỏ, ló đầu ra lấy.
Vừa mới tắm xong, mái tóc ướt đẫm dán vào cổ vai, cổ tay nho nhỏ khói mù lượn lờ, hơi nóng và không khí lành lạnh bên ngoài hoà quyện vào nhau, va chạm thành khói trắng lượn lờ.
Chu Tân Hạc cụp mắt, tầm nhìn rơi vào bàn tay trắng nõn mảnh mai đang vươn ra từ khe cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!