Richard lại pha thêm một bình trà, quả thực giống như đang vừa uống trà vừa
bàn bạc một chuyện gì lớn lao với Karen trong phòng sách.
Cuối cùng, thấy thời gian thật sự đã quá muộn, Karen một lần nữa cáo từ,
Richard cũng không có giữ lại, tiễn Karen xuống hầm để xe.
"Thật không phải, kéo anh trò chuyện với tôi lâu đến như vậy." Richard nói.
"Không có việc gì, tôi thật ra cũng rất thích tán gẫu với cậu." Karen ngồi vào
trong xe,
"Thế nhé, lần sau gặp lại."
"Lần sau lúc anh trông thấy tôi, trên mặt tôi chắc hẳn sẽ mang theo một cái mặt nạ màu đen, hi vọng anh không nên bị khí chất lạnh lùng của tôi hù dọa đấy."
Đã sửa lại rồi, là mặt nạ màu bạc.
Karen cười cười với cậu ta, khởi động xe rồi lái ra ngoài tầng hầm.
Richard quay người vừa lên lầu thì lấy tay vỗ nhẹ vào trán mình:
"Cái cảm giác thân thiết đáng chết này rốt cuộc là từ đâu mà ra."
...
Trên đường lái xe bề, Karen do dự một chút, vẫn chạy ngang qua phố Ngô
Đồng một chút, bên ngoài có cảnh sát đang phong tỏa con đường, có thể chạy
ngang qua, nhưng không có cách nào chạy tiếp vào trong.
Karen cũng lười dùng căn cước của mình mà vào trong xem, queo một cái, lái
về phía khu Lam Kiều.
Lúc về đến nhà, trời đã rạng sáng.
Karen cũng không biết phải làm sao, mỗi ngày về nha muộn như vậy, đều làm
cho giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mình bị đảo lộn.
Vừa dừng xe xong, Karen đã nhìn thấy Alfred đi ra.
"Thiếu gia, ngài đã trở về rồi."
"Sao vẫn còn chờ thế?" Karen nghi ngờ nói, anh có nói trước với Alfred sẽ về
trễ, mặc dù mục đích lúc đầu nói lời này cũng không giống nhau, nhưng kết quả
vẫn tương tự.
Đáng tiếc, là mình còn dự đinh giao lưu trao đổi thêm với Gray và Wind, xác
định lại thực lực lúc này của mình, chỉ có thể hẹn lại vào dịp khác.
"Thiếu gia, tôi dựa vào lời dặn dò của ngài, tìm ra phần liên quan đến việc giải phong ấn của Kevin, mời thiếu gia xem qua."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!